Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 74 - Chương 74 - Đáng Giá Hay Không?

Chương 74 - Đáng giá hay không?
Chương 74 - Đáng giá hay không?

Nói lời này chính là người phụ nữ mang theo mùi thơm đã mang cơm sáng cho An Kiệt.

- Cô câm miệng.

Mẹ Điềm Nhi bất ngờ đứng lên, gằn giọng mắng người phụ nữ kia

- Cô nói bậy gì đó! Cô cho rằng trước đó không ai biết việc cô đã làm sao, hôm nay còn muốn nhào vào trong ngực người ta a, đáng tiếc người ta là người đứng đắn, căn bản không để ý tới cô! Là cô có tâm tư xấu xa, tự cho là người khác cũng nghĩ giống mình, há mồm liền bêu xấu thanh danh người ta! Cô cũng không nghĩ xem, người ta mới cứu cô đó, thật là bạch nhãn lang, vong ân phụ nghĩa!

Bà thật sự bị tức điên rồi, rất muốn đánh cho người phụ nữ này một cái tát, những người này vì sao chẳng phân biệt tốt xấu như vậy? Vì sao không biết cảm ơn chút nào?

May mắn Điềm Nhi đi theo Sở Duyệt xuống dưới, không đến bị những lời này ô uế lỗ tai.

- Đúng vậy! Người ta tốt xấu gì cũng đã cứu cô, sao có thể nói xấu sau lưng cô gái nhỏ, thật quá đáng.

Mấy người phụ nữ khác cũng đều đứng lên, cách ba người này rất xa.

Tuy bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái vì sao Sở Duyệt muốn bỏ gần tìm xa, mang bọn họ đi tới căn cứ Bạch Thành cách đây 200km, bọn họ cũng cảm thấy Sở Duyệt có chút lạnh nhạt, nhưng bọn họ biết người ta đã cứu mình, hơn nữa còn là thật lòng muốn giúp đỡ bọn họ..

- Tôi nói không đúng sao? Một đám các người không nghĩ tới, vì sao bọn họ không mang chúng ta tới căn cứ Tân Thành cần đây, chẳng lẽ đường đi tới căn cứ Tân Thành không có tang thi cho chúng ta luyện tập? Còn có vừa rồi nữa, người ta là đội cứu hộ từ căn cứ đi ra, người ta khách khí vậy, bọn họ cư nhiên không cho chúng ta lộ mặt một cái, rõ ràng là không muốn để cho chúng ta tiếp xúc với đội cứu hộ, các người không cảm thấy có vấn đề sao?

Cô gái mang theo mùi thơm kia phân tích đạo lý thật rõ ràng, mà cô gái gầy yếu ở bên cạnh nói tiếp:

- Đội cứu hộ người ta vừa có người vừa có súng, vừa nhìn đã biết là quân đội chính quy, có cảm giác an toàn hơn! Khẳng định sẽ không ép chúng ta đi giết tang thi cho bọn hắn!

Mấy người phụ nữ trầm mặc, về điểm này, đúng là làm người ta có chút nghĩ không ra.

- Dù sao tôi tin tưởng cô ấy sẽ không hại chúng ta, mặc kệ là nguyên nhân gì, tôi đều đi theo cô ấy. Cô gái nhỏ cực cực khổ khổ mang theo chúng ta cùng đi, chúng ta còn hoài nghi người ta dụng tâm kín đáo, quá không có lương tâm.

Mẹ Điềm Nhi nói xong liền ngồi xuống bên cạnh, không muốn lý luận cùng đám người kia.

- Bà đương nhiên muốn đi theo, con gái bà sắp thành tiểu tùy tùng của người ta rồi, hừ! Tuổi không lớn, tâm tư lại rất nhiều, trách không được, tuổi còn nhỏ đã biết dụ dỗ đàn ông.

Cô gái mang mùi thơm mím môi nói.

- Cô nói cái gì! Con đàn bà thối tha, tôi phải xé miệng cô ra!

Mẹ Điềm Nhi sao có thể nhịn được người khác nói con gái mình như vậy, liền lập tức đứng lên nhào về phía cô gái mang mùi thơm kia, những người khác thấy vậy vội chạy nhanh giữ chặt bà.

Trong hỗn loạn, cô gái mang mùi thơm kia chỉ cảm thấy cả người như bị nhéo, rõ ràng mẹ Điềm Nhi còn chưa chạm đến người cô ta.

Cô ta biết trong đám người có người can ngăn cũng có người giúp đỡ bà ta, lúc đầu cô ta còn không dám lớn tiếng kêu, sau đó lại ăn thêm vài cái đau, tay cũng bị bắt được, liền không quan tâm mà kêu lên, nếu có thể làm đám người cứu hộ của căn cứ Tân Thành tới thì mới tốt.

Một người phụ nữ kịp phản ứng lại, nhào lên che miệng cô ta, quát khẽ:

- Cô điên rồi! Cô không muốn sống nhưng chúng tôi muốn! Nếu cô làm tang thi tới đây, tôi sẽ ném cô xuống dưới.

- Ô ô ô…… Ô……

Cô gái mang mùi thơm oán hận nhìn chằm chằm người phụ nữ đang che miệng mình lại, trong miệng ô ô gì đó không ai hiểu.

- Đừng náo loạn! Cô ấy lên đây rồi.

Có người nhẹ giọng hô.

Mọi người lập tức buông lỏng tay, đều tách ra, mẹ Điềm Nhi hung hăng trừng mắt nhìn cô gái mang mùi thơm kia một cái, sau đó mới xoay người tránh ra.

Cô cái mang mùi thơm kia cũng “hừ” lỗ mũi một tiếng, cắn răng ngồi xuống sô pha.

Sở Duyệt đi vào cửa, lạnh lùng nhìn không khí trong phòng khách khác hoàn toàn lúc trước, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu.

Hiện tại thính lực của cô tốt đến mức ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy phiền, trên lầu vừa mới phát sinh tranh chấp, cô biết rất rõ.

Loại chuyện này, cô đã trải qua không chỉ một lần, đã sớm không còn cảm thấy thương tâm khổ sở giống lần đầu tiên nữa.

Có cái gì để khổ sở đâu? Muốn trách thì trách chính mình muốn đi làm thánh mẫu xen vào việc người khác, cho nên kết cục cuối cùng nên tự mình nhận lấy.

Còn những người phụ nữ này, nếu bọn họ nguyện ý ở lại tiếp tục cùng cô đi tới căn cứ Bạch Thành, cô sẽ thuận tiện mang bọn họ đi, còn nếu bọn họ muốn đi căn cứ Tân Thành, cô cũng không ngăn cản.

Mấy người phụ nữ thấy Sở Duyệt không nói lời nào, cũng kéo ghế dựa trước cửa sổ, yên lặng tìm nơi nghỉ ngơi, chỉ là trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng.

Trên lầu có hai phòng ngủ, cô gái mang mùi thơm cùng cô gái gầy yếu và cô gái đặt câu hỏi nghi ngờ đầu tiên ở chung, ba người chiếm phòng ngủ chính, một phòng ngủ khác không có người, mọi người đều tự giác để lại cho Sở Duyệt một phòng ngủ, những người khác chen chúc trên sofa trong phòng khách..

Điềm Nhi ngồi xuống bên người mẹ mình, ôm cánh tay mẹ, nhẹ giọng hỏi:

- Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ tức giận sao?

- Không có gì. Ngủ đi, ngày mai còn lên đường a.

Mẹ Điềm Nhi tìm một chiếc chăn nhỏ, đắp lên người Điềm Nhi.

- Điềm Nhi, mẹ nói với con, về sau con phải làm một người có lương tâm, phải biết phân rõ tốt xấu, người khác đối tốt với con, con phải biết cảm ơn, ngàn vạn lần đừng làm bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa!

Mẹ Điềm Nhi nói cái này cho con gái nghe, cũng là nói cho những người phụ nữ khác nghe.

Bà nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không khỏi cảm thấy tức giận, làm người sao có thể không có lương tâm như vậy, còn chưa thấy bóng dáng chỗ tốt của người xa lạ, mà bọn họ đã mang lòng lang dạ sói muốn qua cầu rút ván.

Điềm Nhi ngoan ngoãn gật đầu, nói:

- n, mẹ, con biết, con hiểu tri ân báo đáp.

Mẹ Điềm Nhi vui mừng, cười ôm chầm con gái, người phụ nữ ở bên cạnh là người đã lao ra đầu kia kia, vỗ vỗ bà,tán thưởng nói:

- Dạy rất hay.

Hai người phụ nữ nhìn nhau cười, những người phụ nữ khác trên ghế sô pha cũng cười, giơ ngón tay cái lên với mẹ Điềm Nhi.

Mẹ Điềm Nhi cuối cùng thở phào, nhịn không được trộm nhìn nhìn Sở Duyệt trước cửa sổ, không nghĩ tới vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Sở Duyệt nhìn qua, liền có chút không được tự nhiên, dời đi.

Sở Duyệt buồn cười nhìn bộ dạng mẹ Điềm Nhi giống như học sinh bị bắt vậy, quay đầu thoải mái nằm trên ghế, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Xem đi, vẫn có một người đáng giá để cứu,

Cơn sóng này không tính là mệt!

Trời còn chưa sáng, Sở Duyệt đã gọi mọi người dậy, nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có thể ngủ ở một nơi sạch sẽ thoải mái, một đêm này, mọi người ngủ không tệ lắm.

Sở Duyệt đi thẳng vào vấn đề, nói với bọn họ, nơi tụ tập người sống sót ở Tân Thành là một nơi tư nhân tổ chức, bên trong chế độ không thích hợp cho mấy người phụ nữ bọn họ sống. Căn cứ Bạch Thành tuy xa một chút, nhưng là căn cứ của chính phủ thành lập, bên trong điều lệ chế độ tương đối hoàn thiện, trật tự an toàn cũng được bảo đảm, bọn họ ở đó sẽ dễ dàng hơn.

Đám người phụ nữ bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là như thế này, cô gái nhỏ thật lòng suy nghĩ cho bọn họ.

Nghĩ đến bản thân mình ngày hôm qua còn hoài nghi người ta, mặt đều có chút đỏ.

Bất quá cũng có người tỏ vẻ hoài nghi lời Sở Duyệt nói.

Bình Luận (0)
Comment