- Cô dựa vào cái gì mà nói ở đó không phải chính quy? Người ta còn có súng! Sao có thể không phải chính quy? Cô tận mắt chứng kiến hay đã từng đi qua? Cô nói cái gì thì chúng tôi phải tin cái đó sao? Ai biết cô có tâm tư gì.
Người phụ nữ có mùi thơm đứng ở sau đám người, nhỏ giọng nói.
Sở Duyệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn đám người một cái, lạnh lùng nói:
- Tôi chưa từng yêu cầu các nhất định phải tới căn cứ Bạch Thành, nguyện ý thì tôi dẫn các người một đoạn đường, không muốn đi, muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó, tôi không phải mẹ các người, tôi còn phải tận tình khuyên bảo các người sao? Các người sống hay chết có liên quan gì tới tôi?
- Cô nói thì dễ nghe lắm, nói là giúp chúng tôi, kỳ thật còn không phải muốn cho chúng tôi đi giết tang thi giúp các người sao?
Cô gái mang mùi thơm cắn răng, không khách khí nói ra suy nghĩ trong lòng. Dù sao cô ta cũng không đi theo nữa, có cái gì phải sợ?
Giết tang thi ghê tởm như vậy, mà cô gái kia cả ngày sạch sẽ ngồi trên xe, nhìn bọn họ mặt xám mày tro giết tang thi, ai mà không muốn ngồi trong xe chứ.
- Cô nói bậy, chị tiểu duyệt để chúng ta giết tang thi là vì muốn chúng ta rèn luyện năng lực tự bảo vệ mình! Không giết được tang thi, làm sao cô có thể tiếp tục sống, đạo lý này mọi người đều hiểu rõ, chẳng lẽ cô còn không hiểu?
Điềm Nhi vừa nghe có người nói Sở Duyệt, lông trên người dựng ngược lên.
Người phụ nữ có mùi thơm thấy Điềm Nhi mắng cô ta, liền không khỏi nghĩ tới mối thù ăn đau tối hôm qua, thù mới hận cũ nảy lên trong lòng, mở miệng mắng Điềm Nhi.
- Đừng nháo. Ba người ở lại đây, những người khác nếu muốn tiếp tục tới căn cứ Bạch Thành thì đi theo tôi, hôm nay chúng ta lên đường sớm một chút.
Sở Duyệt lười đến nghe bọn họ nháo, hiện tại cô rất mẫn cảm với âm thanh, cho dù âm thanh chung quanh nhỏ xíu đến đâu, truyền vào lỗ tai của cô liền như được phóng đại, cái này làm cô rất phiền muộn, cả người đều có chút nóng nảy.
NHững người phụ nữ khác không chút do dự, đi theo Sở Duyệt đi xuống lầu, ba người phụ nữ kia thoáng nhìn nhau, sau đó cũng đi theo xuống dưới.
Trong sảnh,, An Kiệt cùng Tề Minh đã chuẩn bị tốt, mọi người đều không lên tiếng, nhẹ nhàng ra cửa, bước nhanh tới chỗ để xe.
Đúng lúc này, mấy người sống sót ở điểm tập trung Tân Thành trong ngôi nhà bên cạnh cũng xuống dưới.
Tối hôm qua nhóm người này kiêng kỵ bên chỗ Sở Duyệt nhiều người, buổi tối lại không dám dùng súng, cho nên thành thật cả đêm, nhưng là cái người tên Nam ca kia vẫn luôn cho người chú ý động tĩnh bên này, nghe thấy bọn họ ra tới liền chạy nhanh xuống dưới theo.
Hiện tại điểm tụ tập người sống sót Tân Thành vừa mới bắt đầu xây dựng, cần lực lượng lao động lớn, nhiều người như vậy, hắn nhất định phải tranh thủ mang về, lúc cần cũng nên dùng chút thủ đoạn bạo lực, không phải không được.
Bất quá khi hắn thấy bên này chỉ có hai người đàn ông, còn lại chỉ toàn là phụ nữ, nháy mắt hắn ta cảm thấy đêm qua đều lo lắng vô ích. Bất quá đều là phụ nữ càng tốt. Chạy trốn tới căn cứ phần lớn đều là đàn ông, căn cứ rất thiếu phụ nữ, hôm nay hắn ta gặp được nhiều phụ nữ như vậy, vận khí thật không sai.
- Người anh em phải đi sao? Gấp cái gì, trời còn chưa sáng đâu.
Nam ca tươi cười đi lên trước, nhìn Tề Minh nói.
Tề Minh cũng cười cười nói:
- Đúng vậy, mọi người đều muốn về nhà sớm chút, cho nên muốn xuất phát từ sớm.
Lúc này, phía sau những chiếc xe truyền đến tiếng ồn ào, mọi người quay đầu nhìn lại, là ba người phụ nữ kia, mỗi người chắn một chiếc xe ô tô, không cho những người khác lên xe.
- Ba người chúng tôi đương nhiên là muốn 3 chiếc xe, liền lấy 3 chiếc này, không ai có thể lấy đi.
Lúc này cô gái gầy yếu kia lại có sức lực khá lớn, gắt gao bám trên cửa xe, mặc kệ người khác đẩy như thế nào cũng không buông tay.
Sở Duyệt đi qua, lạnh lùng mà mở miệng:
- Buông tay, ba người các người có thể lái một chiếc xe, nếu không buông tay, một chiếc tôi cũng không giữ lại cho các người.
Cô gái gầy yếu nhìn Sở Duyệt lạnh lùng, vẫn có chút sợ hãi.
Bất quá, nghe thấy tiếng của người sống xót ở căn cứ Tân Thành đã cho cô ta dũng khí, cô ta tranh thủ lấy đồ vật là muốn đi tới căn cứ Tân Thành, bọn họ khẳng định sẽ giúp cô ta.
- Chúng tôi không đi theo cô, chúng tôi muốn tới căn cứ Tân Thành, đồ vật đều là của chúng tôi, dựa vào cái gì phải cho cô, anh trai đội cứu hộ, làm ơn giúp chúng tôi đi, bọn họ muốn cướp vật tư của chúng tôi.
- Cái gì mà đồ vật của các người, sao mặt cô lại dày như vậy? Nếu không phải người ta cứu chúng ta, cô có nổi mấy thứ này sao?
Một người phụ nữ tranh xe với cô gái gầy yếu kia, tức muốn hộc máu.
Nam ca vẻ mặt nghiền ngẫm nở nụ cười, đi tới khuyên nhủ:
- Này sao có thể cướp đoạt a? Đừng đoạt đừng đoạt, đừng phá hỏng hòa khí đoàn đội. Bất quá tôi có đề nghị, mọi người đều theo chúng tôi đi căn cứ Tân Thành không phải là được rồi sao, không cần vì tranh đoạt vật tư mà cãi nhau.
Người phụ nữ có mùi thơm vừa nghe thấy liền không vui, vội lên tiếng:
- Đại ca, cũng không thể để bọn họ đi, cô gái này vừa mới nói với chúng tôi căn cứ Tân Thành không phải căn cứ chính quy, còn không cho chúng tôi tới đó. Bọn họ căn bản khinh thường căn cứ của chúng ta, không thể để cho bọn họ đi!
Cô ta mới không thèm đi cùng đám người Sở Duyệt đâu, vừa rồi đã đắc tội bọn họ, về sau ở cùng một cái căn cứ, cô ta còn có thể sống sao? Nhất định phải đuổi bọn họ đi, đi thật xa.
- Ai? Sao có thể nói như vậy a? Mọi người đều gian nan tìm đường sống sót trong mạt thế, đương nhiên phải hỗ trợ lẫn nhau, nói căn cứ không tốt là chính là không hiểu rõ căn cứ của chúng tôi, tới một lần sẽ biết căn cứ của chúng tôi tốt thế nào.
Nam ca rộng lượng nói, bộ dáng không chút so đo, ánh mắt nhìn xuyên qua đám phụ nữ, mấy người này đều không kém nha.
Tề Minh đi tới, che ở phía trước Nam ca, giả cười, ngăn cách tầm mắt nhìn về phía mấy cô gái của hắn ta:
- Để người anh em chê cười, bất quá đây là chuyện của chúng tôi, anh vẫn là không nên xen vào việc người khác.
Nam ca bỗng nhiên thu lại tươi cười, cầm súng nhắm về phía Tề Minh, thủ hạ của hắn ta cũng giương súng, vây quanh đám người Sở Duyệt.
Nam ca nhìn Tề Minh “Cạch” một tiếng mở khóa chốt, cười lạnh nói:
- Hôm nay, chuyện của mấy người phụ nữ, mẹ nó tao định rồi, đều lên xe cho lão tử, trở về căn cứ Tân Thành.
Tề Minh nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn mắt Sở Duyệt. Nếu ba người bọn họ muốn rời đi, thì hoàn toàn có thể lông tóc không tổn hao gì, nhưng mấy người phụ nữ thì không chắc.
Nếu bọn họ mặc kệ đám người phụ nữ mà rời đi, bọn họ chỉ có thể đi theo những người này đến căn cứ Tân Thành, nhưng nhìn cách hành sự của đám người này, căn cứ kia chỉ sợ cũng giống như Sở Duyệt nói, không phải nơi tốt này gì.
Người phụ nữ có mùi thơm kia tuy cũng bị súng của Nam ca dọa một trận, nhưng trong lòng lại có chút tự đắc, bọn họ đã tự động đem bản thân gộp lại chung đội với đám Nam ca kia.
Ba người phụ nữ đắc ý mà nhìn về phía Sở Duyệt: Nhìn xem, bên này chúng tôi có súng, cô lợi hại những có thể hơn súng sao?
Sở Duyệt nhìn lướt qua súng trong tay Nam ca, cười nhạt một tiếng,bây giờ thứ này thực sự không đủ để cô sợ.
Không tiếp tục để ý tới đám ruồi bọ kia nữa, Sở Duyệt trực tiếp động thủ kéo cô gái gầy yếu từ trên xe xuống, ném qua một bên, rồi gọi mấy người phụ nữ bên cạnh lên xe.
Người kia nơm nớp lo sợ, nhìn người cầm súng, lại nhìn sở duyện đang bình tĩnh nhìn cô, liền cắn răng một cái, xoay người nhanh chóng lên xe.
Cô gái gầy yếu chỉ cảm thấy mình bị một bàn tay mạnh mẽ dùng sức lôi qua một bên, cánh tay thiếu chút đã gãy, ngẩng đầu liền thấy, Sở Duyệt đã đi đến chiếc xe tiếp theo.
Người phụ nữ có mùi thơm kia thấy Sở Duyệt lôi cô gái gầy yếu kia, đảo mắt đã sắp tới lượt mình thì vội vàng hô:
- Đại ca, giúp giúp tôi a, cô ta muốn cướp vật tư của chúng ta a!
Nam ca không nghĩ tới Sở Duyệt hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của hắn ta, chỉ lo lôi người, nháy mắt liền tức giận, giơ súng, tiếp tục hô:
- Đứng lại! Cô con mẹ nó đừng tưởng lão tử không dám nổ súng.
Sở Duyệt đã đi tới trước mặt người phụ nữ có mùi thơm kia, bắt lấy túm cổ cô ta, dùng sức lôi xuống, sức lực ấy gần như khiến cô ta thiếu chút nữa ngạt thở, lập tức liền buông lỏng bàn tay nắm trên cửa xe.
- Mẹ nó, lão tử bảo cô dừng tay, lão tử sẽ nổ súng!
Nam ca bị tức đến điên rồi, lớn tiếng uy hiếp.
Sở Duyệt liếc mắt nhìn hắn ta một cái, khinh thường, thúc giục nói:
- Anh nhanh nổ súng a, anh cho rằng tôi sợ anh sao?
Cơ trên mặt Nam ca hơi hơi nhảy lên, nhắm ngay về phía Tề Minh, nã một phát súng.
Vậy giết gà dọa khỉ đi!