Tiếng súng trong dự đoán không có vang lên, Nam ca không thể tin tưởng lại bóp cò thêm vài lần, nhưng súng giống như đột nhiên bị mắc kẹt vậy, căn bản là không bắn ra đạn.
Hắn ta tức muốn hộc máu, đoạt lấy súng của tên gầy bên cạnh, nhắm về phía Tề Minh, liên tục bóp cò, nhưng vẫn không bắn ra viên đạn nào.
Bên kia Sở Duyệt đã kéo nốt người cuối cùng ra khỏi xe, sắp xếp xong tất cả những người phụ nữ muốn đi theo lên xe.
Nam ca nhìn dưới xe chỉ còn lại An Kiệt cùng Tề Minh, Sở Duyệt và ba người phụ nữ mang mùi thơm kia, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, vung tay lên, để những người khác nổ súng giết chết hai người đàn ông kia.
Thủ hạ của hắn vừa bóp cò súng, lại không có một một viên đạn nào được bắn ra.
Nam ca có chút không thể tưởng tượng, chộp lấy một khẩu súng khác cầm trên tay liên tục kiểm tra, súng còn tốt, chốt tốt, đạn cũng tốt.
Nam ca tức giận ném súng xuống, nhấc chân đi về phía Tề Minh.
Tề Minh không nhúc nhích, nhếch lông mày, lén huy động dị năng tạo thành gai đất, phóng về phía Nam ca.
Nam ca chỉ cảm thấy trên đùi đau đớn xuyên tim, đột nhiên gục trên mặt đất, ngã xuống với tư thế chó gặm bùn.
Hắn ngẩng đầu, há mồm “Phốc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, theo máu tươi chạy ra, còn có hai cái răng cửa trắng như tuyết.
Khỉ ốm vội vàng chạy tới dìu hắn, Nam ca cũng không biết vì sao lại bị ngã, còn đang tức giận, lỗ mũi xì khói, quỳ rạp trên mặt đất không bò dậy nổi, vung tay hô to:
- Giết bọn chúng, lập tức giết bọn chúng cho tao.
Chỉ là những người này còn chưa kịp phản ứng lại, dao của An Kiệt cùng Sở Duyệt đã tới trước mặt rồi.
Tám người, nháy mắt đã bị ba người Sở Duyệt yên lặng xử lý không một tiếng động, ba người phụ nữ mang mùi thơm đứng bên cạnh, không dám kêu lên tiếng.
Sở Duyệt lạnh lùng mà nhìn ba người phụ nữ một cái, bọn họ lập tức sợ tới mức cả người phát run, ngã ngồi trên mặt đất, run rẩy xin tha:
- Đừng…… Đừng giết…… Đừng giết tôi.
Sở Duyệt lười lãng phí sức lực giết bọn họ,nói Tề Minh An Kiệt lúc soát trên người Nam ca và thủ hạ của hắn ta một lần.
Những người này thật đúng là giàu có, cư nhiên còn có loại súng tốt như súng tiểu liên cùng ak, Sở Duyệt còn tìm thấy rất nhiều đạn trong xe bọn hắn, tâm trạng của cô nháy mắt trở nên rất vui vẻ, ngay cả ba người phụ nữ nhìn cô như quái vật, cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Thu đồ xong, Sở Duyệt tiếp nói An Kiệt Tề Minh lên xe, bảy chiếc xe chậm rãi di chuyển dưới tia nắng ban mai nhàn nhạt, lần lượt lái lên đường quốc lộ.
Ba người phụ nữ mang mùi thơm nhìn Sở Duyệt bọn họ lái xe đi rồi, mới nơm nớp lo sợ từ trên mặt đất đứng lên.
Hiện tại này quán cơm nhỏ này chỉ còn ba người sống bọn họ, sắc trời đã dần sáng, có thể từ từ nhìn thấy vết máu chảy trên mặt đất, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Từ xa nghe thấy mấy tiếng tang thi gào rống, lúc này ba người phụ nữ mới phản ứng lại, hiện tại nơi này không còn an toàn, phải lập tức rời đi.
Xe bọn họ lái tới đã bị đám người Sở Duyệt lái đi hết, bọn họ hoảng sợ nhìn xung quanh.
Thi thể của Nam ca cùng thủ hạ của hắn ta nằm lung tung ngang dọc trên mặt đất, bọn họ xe dừng xe cách đó không xa, cửa xe mở ra, đồ vật trên xe đều đã từng bị Sở Duyệt lục soát.
Ba người vọt tới tới chỗ để xe, leo lên một trong hai chiếc xe, mới phát hiện trong xe không có chìa khóa xe, này khởi động xe thế nào?
- Chìa khóa…… Có thể là ở trên người những người đó hay không?
- Cô gái gầy yếu chỉ vào thi thể trên mặt đất run rẩy nói.
Người phụ nữ mang mùi thơm cắn răng một cái, đẩy cửa xe ra chạy xuống xe, loạng choạng chạy đến bên cạnh Nam ca, chịu đựng buồn nôn và sợ hãi, lục soát cả người hắn ta một lần.
Trong áo không có! Thậm chí trong quần cũng không có!!
Người phụ nữ mang mùi thơm lại quay đầu sờ một người khác, đồng thời lớn tiếng gọi hai người phụ nữ còn đang trong xe:
- Còn thất thần làm gì, mau xuống tìm cùng đi a!
Cô gái gầy yếu rụt rụt người vào trong xe, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, lại nhìn thấy mấy con tang thi từ bên ngoài chậm rãi đi đến, cô ta sợ tới mức trợn to hai mắt, vội vàng lôi kéo người phụ nữ còn lại xuống xe đi tìm chìa khóa.
Người này không có! Người này cũng không có!
Mắt thấy đã tìm hết trên người bọn họ, mà không thấy bóng dáng chìa khóa, cô gái gầy yếu vẻ mặt đưa đám suy đoán:
- Có thể bọn họ cầm chìa khóa đi hay không, bọn họ chính là muốn ném chúng ta ở chỗ này cho tang thi!
- Đúng rồi! Bằng không sao bọn họ có thể mở cửa xe? Chìa khóa khẳng định là bị bọn họ cầm đi, chúng ta xong rồi, chúng ta chết chắc rồi!
- Không phải, tôi thấy cô gái đó không cần dùng chìa khóa mở cửa xe, cô ấy cạy ra, mau tìm đi! Chờ tang thi tới đây chúng ta sẽ chạy không được!
Người phụ nữ mang mùi thơm gào với hai người kia xong,lại tiếp tục sờ mò thi thể.
- Ở chỗ này, ở chỗ này!
Cô gái gầy yếu vui vẻ chạy qua một bên, nhạt chìa khóa xe từ trên mặt đất lên, sau đó chạy nhanh lên xe lên xe.
Người phụ nữ mang mùi thơm cũng chạy theo lên tới xe, cô gái gầy yếu đã khởi động xe.
Một người phụ nữ khác vừa chạy về tới liền đụng phải tang thi.
Ngày hôm qua, lúc giết tang thi, cô ta vẫn luôn chạy phía sau nhặt của hời, hiện tại một mình đối mặt với tang thi, tức khắc không biết phải làm thế nào, chút kinh nghiệm ít đến đáng thương ngày hôm qua giống như đột nhiên quên mất không còn một mảnh, trơ mắt nhìn tang thi giương miệng cắn về phía mình.
Hai người trên xe thấy thấy tang thi đã bắt được người phụ nữ kia, người phụ nữ mang mùi thơm vội vàng thúc giục cô gái gầy yếu, nói:
- Đi mau! Cô ta đã bị tang thi cắn!
Cô gái gầy yếu do dự một giây, sau đó một chân đạp chân ga phóng lên đường quốc lộ, bỏ lại quán cơm nhỏ ở phía sau, đi về hướng tân thành.
Trên đường đi tới căn cứ bạch thành, những người phụ nữ trong xe đều yên lặng lái xe đi theo phía sau mấy người Sở Duyệt.
Tuy bọn họ có chút khiếp sợ khi nhìn thấy ba người Sở Duyệt nháy mắt giết hết đám người kia, bất quá bọn họ cũng cảm thấy phong cách làm việc của đội cứu hộ người sống sót tân thành, giống như hắc bang lưu manh, xem ra nơi đó đúng là không phải nơi tốt lành gì.
Điềm Nhi ở cùng mẹ trong một chiếc xe, trong mắt đều là ánh sáng lấp lánh:
- Mẹ, người thấy sao? Chị Tiểu Duyệt thật lợi hại, những người đó cho dù có súng cũng vô dụng, mẹ, về sau con cũng muốn trở nên lợi hại như vậy, mẹ nói con có thể làm được không?
Mẹ Điềm Nhi nhìn bộ dáng hưng phấn của con gái, tràn ngập chờ mong về tương lai, giống như trước khi mạt thế tới, hoàn toàn nhìn không thấy tối tăm mấy ngày trước.
Bà nở nụ cười, gật đầu thật mạnh:
- COn có thể, mẹ tin con nhất định có thể!
- n! COn nhất định có thể!
Điềm Nhi nhìn xe của mấy người Sở Duyệt ở phía trước bọn họ, ánh mắt trịnh trọng.
Lúc này tâm tình Sở Duyệt cũng thực kích động, cô cầm súng AK trong tay, lăn qua lộn lại nhìn một phen, hai đời, cô chưa từng được đụng tới vật này!
Hàng phía sau, Tề Minh cầm đem súng tiểu liên trong tay, cũng yêu thích không buông, thật sự không nghĩ tới a, Tề Minh hắn đời này cư nhiên còn có thể lấy được một khẩu súng.
Lúc trước vào đại học, lúc quân huấn, nói là có bắn đạn thật, làm hắn rất chờ mong, kết quả chỉ là mấy người thay phiên nhau sờ soạng súng trường một phen, còn không sờ đã thì đến phiên người khác rồi.
Nghĩ đến vừa rồi hắn không chịu sờ mò xác, thật là ngu xuẩn, sau này nếu có cơ hội đụng vào xác, nhất định sẽ không buông tha cả quần lót!
An Kiệt lái xe, liếc nhìn hai người đang ôm hai cây súng giống như đang ôm món đồ chơi mới lạ vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng nói thật, hắn cũng rất muốn lấy hai khẩu, hắn biết dùng súng lục, nhưng chưa từng được chạm qua súng này a.