Trời vừa sáng, đám người phụ nữ đã tới cửa từ sớm, một đám người tinh thần sáng láng, mặt mày đầy năng lượng, bọn họ tương đối vừa lòng với cuộc sống ở căn cứ.
Nơi này có tường cao, có quân nhân tay cầm vũ khí trông coi, quả thực quá an tâm.
Sau khi bọn họ tiến vào căn cứ, họ được dẫn đi ăn tối trước, sau đó được đưa đi kiểm tra và theo dõi trong thời gian bốn giờ.
Rồi mới được phân tới một cái ký túc xá, bốn người một gian, có giường có chăn, phương tiện sinh hoạt đầy đủ hết, thậm chí còn có điện cung cấp hữu hạn.
Nghe nói nếu muốn ở nơi tốt hơn, còn có thể dùng tích phân để đi thuê phòng đơn hoặc phòng xép.
Ăn cơm có thể tới nhà ăn, dùng tích phân mua, cũng có thể tự mang đồ ăn, điều kiện tốt cũng có thể tự mình mua đồ ăn về nhà nấu.
Đi làm trong căn cứ có thể kiếm được điểm tích phân, trong căn cứ rất nhiều công việc đều thiếu người, cho điểm cũng không tồi.
Bọn họ hoàn toàn có thể ở chỗ này an ổn cuộc sống, không bao giờ còn phải lang bạt khắp nơi.
Đám người phụ nữ đóng gói lại hết đồ đạc trên xe, chiếc xe trống rỗng, loại xe này tuy không thể trưng dụng nhưng cũng có thể đổi điểm tích phân ở căn cứ, nhưng giá rất thấp.
Sở Duyệt gọi Điềm Nhi qua một bên, rồi lặng lẽ nói nhỏ bên tai cô ấy.
Tối hôm qua Sở Duyệt cùng An Kiệt và Tề Minh đã thương lượng, muốn tiết lộ chuyện người bị tang thi cào cũng có khả năng thức tỉnh dị năng cho quân đội, như vậy những người quân nhân vì bảo vệ dân chúng mà bị tang thi cào kia, sẽ có nhiều thêm một phần cơ hội tồn tại.
Chỉ là việc này không thể trực tiếp nói ra, bằng không đến lúc đó bọn họ không ai có thể rời khỏi đây.
Bất quá có thể nghe từ trong miệng người khác a, ví dụ như Điềm Nhi ngây thơ đáng yêu chăng.
Điềm Nhi nghe được, đôi mắt trừng lớn, lông mày cũng nhếch lên:
- Thật vậy chăng? Có chuyện này a? Cũng quá ngầu đi!
Sở Duyệt gật gật đầu, tiếp đó Tề Minh lại lấy một nắm bùn đất từ hư không, nặn thành hình một con chó nhỏ tặng Điềm Nhi, Điềm Nhi thiếu chút muốn rớt tròng mắt.
- Quá lợi hại! Nếu em cũng bị tang thi cao, cũng có thể có năng lực này sao?
Điềm Nhi khao khát nhìn chằm chằm Sở Duyệt.
- Không thể! Cái này tỷ lệ rất thấp, nếu em bị tang thi cào, rất có thể em sẽ biến thành một tang thi xấu xí.
Sở Duyệt vội cắt đứt ý tưởng của cô ấy, vạn nhất cô ấy thật sự đi làm chuyện này, sau đó biến thành tang thi, vậy là tạo nghiệt của cô rồi.
Nhìn bộ dáng thất vọng của Điềm Nhi, Sở Duyệt nhịn không được nói thêm:
- Bất quá, về sau tang thi sẽ càng ngày càng lợi hại, trong đầu chúng nó đều có một thứ giống như hạt châu, ăn loại hạt châu này vào cũng có khả năng thức tỉnh siêu năng lực, mà không sợ biến thành tang thi, em có thể thử xem xem.
- Thật sự! Mẹ em cũng có thể thử sao? Chị Tú cũng có thể sao?
Điềm Nhi lập tức lấy lại được tinh thần, gấp không chờ nổi mà hỏi.
- Chỉ là có khả năng! Bất quá hiện tại không được nói điều này cho ai, bây giờ em chỉ có thể nói là em nhìn thấy người bị tang thi cào có siêu năng lực. Cho nên, em biết nói thế nào rồi đúng chứ?
Sở Duyệt nhướng mày nhìn Điềm Nhi.
- Em nói em thấy có người dùng siêu năng lực giết tang thi, người kia nói hắn bị tang thi cào sau đó mới có siêu năng lực, có thể chứ?
Điềm Nhi thử nói.
- Có thể, em cứ nói như vậy.
Sở Duyệt gật gật đầu, Điềm Nhi là một cô gái nhỏ thông minh.
Cô nói Điềm Nhi đi làm chuyện này cũng là không có biện pháp, trong nhóm người này, cô chỉ tin được cô nhóc đơn thuần Điềm Nhi mà thôi.
Lúc đầu quân đội nghe thấy điều này, có thể sẽ không tin tưởng, nhưng cô sẽ làm bọn họ tin tưởng.
Đám người phụ nữ thu dọn đồ vật xong rồi, xe cũng đã đổi tích phân, bây giờ bọn họ đều là người có chứng minh thân phận, mỗi người còn có điểm tích phân, cuộc sống trong căn cứ cũng coi như là có khởi đầu tốt đẹp.
Sở Duyệt mở cửa xe, bọn họ cũng nên đi thôi.
- Cô gái! Có thể nói cho tôi tên mọi người không? Ít nhất để tôi biết, ân nhân đã cứu tôi tên gọi là gì!
Là người phụ nữ đã lao ra đầu tiên, giờ phút này trong mắt cô ấy đều mang nước mắt, ánh mắt nhìn Sở Duyệt nóng bỏng.
Cô ấy có hỏi qua Điềm Nhi, nhưng Điềm Nhi chỉ nói là chị Tiểu Duyệt, cái miệng nhỏ kín như vỏ trai vậy, hỏi gì cũng đều nói không biết.
Cô ấy hiểu rõ Sở Duyệt không thích có quá nhiều tiếp xúc với bọn họ, nhưng cô ấy chỉ muốn biết tên cô, một tên để cô ấy có thể khắc ghi.
Sở Duyệt có chút ngoài ý muốn, cô khẽ cười cười, trả lời:
- Tôi tên Sở Duyệt, cô thì sao?
Cô biết người phụ nữ này thật tình muốn cảm ơn bọn họ, bất quá cô cũng chỉ nói tên của mình, không tính nói hết tên trong đội ngũ cho cô ấy biết.
- Tôi tên Thẩm Di Tú, Sở Duyệt, cảm ơn cô! Cảm ơn cô đã cứu chúng tôi, rồi lại đưa chúng tôi đến nơi này! Thật sự cảm ơn!
Thẩm Di Tú khóc lóc, cúi đầu thật sâu trước Sở Duyệt.
- Sở Duyệt, cảm ơn cô! Chúng tôi vĩnh viễn sẽ nhớ rõ cô!
Những người phụ nữ khác cũng chảy nước mắt, buông đồ vật trong tay, cong lưng cúi người thật sâu.
Cô gái nhỏ này, tuy thoạt nhìn lạnh nhạt, nhưng cô ấy không chỉ cứu bọn họ, còn đưa bọn họ tới căn cứ tốt như vậy, tuy hai người đàn ông kia cũng là người tốt, nhưng bọn họ biết, trợ giúp bọn họ nhiều nhất là cô gái nhỏ này!
Sở Duyệt không được tự nhiên vội nhảy ra, cảm giác này vì sao giống như bắt đầu lễ truy điệu của cô vậy?
Sớm biết như này, cô đã đẩy lão tề ra.
- Đừng như vậy, mau đứng lên! n…… mọi người đều là các cô gái dũng cảm, mọi tên là gì? Tôi cũng sẽ nhớ kỹ mọi người.
- Tôi tên An Ngọc!
Mẹ Điềm Nhi là người đầu tiên nói ra tên bản thân.
- Tôi tên Dương Mai.
- Tôi tên Lý Tử Mặc.
- Tôi tên Chu Thi Dĩnh.
- Tôi tên Tạ Vũ Hân.
- Tôi…… Tôi tên Sử Kim Mai.
Mấy người phụ nữ sôi nổi nói ra tên mình, Sở Duyệt nhìn bọn họ cười giống như trẻ con được nhà trẻ cho kẹo, có chút không hiểu ra sao, không phải vừa rồi chỉ là hỏi tên sao? Có điều gì đáng mừng như vậy?
- Tôi nhớ rõ! Mọi người đều phải sống thật tốt, đừng quên kiên trì rèn luyện thân thể, một ngày nào đó, mạt thế chết tiệt này cũng sẽ kết thúc!
Mấy người phụ nữ nặng nề gật đầu, nhìn Sở Duyệt đầy lưu luyến.
Sở Duyệt nói xong, liền thúc giục bọn họ mau trở về, hôm nay cô cũng còn có việc phải làm.
Bọn họ lái xe đi một đoạn rất xa, trong kính chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng mấy người phụ nữ đứng ở ven đường nhìn bọn họ rời đi, làm trong lòng Sở Duyệt còn có chút ê ẩm.
Chiếc xe không chạy thẳng vào quốc lộ cần đi, mà là chạy tới cầu Đông.
Cầu Đông, cây cầu lớn bắc qua sông, là lối đi trọng nhất vào quan bạch thành, nhưng mà hiện tại cây cầu lớn này đã bị tàn phá hoàn toàn..
Nơi này giống như đã từng xảy ra cuộc chiến thảm khốc, trên cây cầu ngổn ngang hỗn độn, gần đầu cầu có một số tòa nhà đã sụp đổ, trong đống đổ nát còn có dấu vết của vụ nổ đạn pháo.
Trên mặt đất đều là hai màu đỏ đen, bên trong có thể mơ hồ nhìn thấy một số bộ phận cơ thể người nằm rải rác.
Gần đó lại không có tang thi, chỉ ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy một hai con tang thi lui tới trên đường như một người đi dạo đường phố.
Sở Duyệt để Tề Minh ngừng xe ở giao lộ đầu cầu, thả tinh thần lực ra điều tra hành tung của tang thi biến dị kia.
Trên cầu không có, đầu cầu không có, ở công trình cạnh cầu cũng không có, chẳng lẽ thứ này chạy rồi?
Vậy thì thật đáng tiếc a!
Bỗng nhiên, Sở Duyệt phát hiện dưới cầu có đồ vật nhanh chóng chạy về phía bọn họ.
Hắc! Cái vật nhỏ này, còn rất biết trốn.
Sở Duyệt lại nhìn nhìn phương hướng căn cứ, lúc bọn họ đi tới, quân đội cũng ở chuẩn bị xuất phát, tính tính lộ trình, hiện tại cũng sắp tới rồi đi.