Chương 197: Chỉ có ánh mắt không lừa được người!
Chương 197: Chỉ có ánh mắt không lừa được người!
Theo bạn học nữ đến lớp càng ngày càng nhiều, đề tài càng ngày càng nghiêm trọng, những lời này truyền tới hàng phía sau. Đơn Kiêu ngồi ở chỗ ngồi, nghe các nữ sinh nói, vẻ mặt nghi hoặc, lại có người trộm quần áo nữ sinh, quá không có phẩm đức?
Hắn sẽ không làm chuyện như vậy, hắn tuy rằng trộm đồ nhưng trộm cũng có đạo, chỉ trộm những thứ dễ ra tay, như quần áo nữ sinh, quá phiền toái, hắn sẽ không xuống tay.
Mã Sự Thành nghe những bạn học nữ ngồi ở phía trước bàn luận về chuyện này lại nhìn thấy sắc mặt của các nàng lộ ra vẻ cực kỳ chán ghét kèm theo vẻ ghê tởm, hắn tỏ vẻ khinh thường: “Không phải chỉ mất quần áo thôi sao có gì mà phải tức giận?”
Bên ngoài thì tỏ vẻ không để ý nhưng thật sự trong lòng lại không hiểu rõ ràng dễ bị mất quần áo thôi mà lại phản ứng lớn như vậy, cũng đâu có đáng bao nhiêu tiền. Mã Sự Thành không cảm thấy đồng cảm một chút nào, thậm chí có bạn học nữ nói muốn đi nói cho bảo vệ để trang tìm hung thủ thì Mã Sự Thành còn cảm thấy các nàng có chút làm lớn chuyện.
Quách Khôn Nam nghe hắn nói như vậy, nói: “Quần áo bị trộm thật ra thì rất nghiêm trọng, chủ yếu là truyện này rất là ghê tởm.”
Mã Sự Thành khinh thường nói: “Ghê tởm sao, ta không cảm thấy như vậy, nếu như là ta thì muốn lấy thì cứ lấy đi.”
“Hải, những lời này đừng có nói trước mặt những bạn học nữ trong lớp nếu không thì chắc chắn bọn họ sẽ không vui.” Quách Khôn Nam nói, Mã Sự Thành kiêu ngạo, hắn xem ở trong mắt, hoàn toàn không biết quan tâm tới bạn học nữ chỉ biết đấu đá.
“Ngươi yên tâm đi, lòng ta hiểu rõ.” Mã Sự Thành chẳng hề để ý nói.
……
Buổi chiều tan học.
Quách Khôn Nam dẫn theo một đám người chạy tới tìm Khương Ninh.
“Khương ca, chơi bóng rổ không? Hôm nay chúng ta có một trận thi đấu hữu nghị với lớp bảy, Ngô Tiểu Khải, Mã Sự Thành, Đan Khải Tuyền đều đi, ngươi tới hay không? Bây giờ không đủ người.”
Khương Ninh lắc lắc vợt bóng bàn: “Không được, lát nữa ta phải đi đánh bóng bàn với Tiết Nguyên Đồng.”
“Được rồi, chúng ta đi.” Quách Khôn Nam có chút tiếc nuối, Khương Ninh thân thể rất tốt, cao, nếu luyện bóng rổ thì chắc chắn là một phen hảo thủ.
Bên này Quách Khôn Nam tìm Khương Ninh, Ngô Tiểu Khải tìm tới Đơn Kiêu. Hắn nhìn Đơn Kiêu, giống như nhìn thấy tri kỷ, hắn trịnh trọng nói: “Đơn Kiêu, đi, cùng nhau chơi bóng rổ đi?”
Đơn Kiêu nghe xong nói: “Không được, ta không biết chơi bóng rổ.”
“Không có việc gì, ta dạy cho ngươi, nếu bàn về bóng rổ ta chính là chuyên nghiệp!”
“Không được không được.”
“Không có việc gì, ngươi ở bên cạnh xem ta ngược người của lớp bảy, cổ vũ ta là được!” Hôm nay thi đấu với lớp bảy, Ngô Tiểu Khải muốn gọi Đơn Kiêu đến.
Hắn cảm thấy, nếu có một người ủng hộ hắn có mặt ở sân bóng thì chắc chắn hắn sẽ chơi càng tốt hơn. Nếu hắn phải trở thành một người vĩ đại thì hắn cần phải có một người chứng kiến. Hắn đã lựa chọn Đơn Kiêu, đó là một người biết tôn trọng ước mơ của người khác, mà Ngô Tiểu Khải hắn là một người theo đuổi giấc mơ.
Đến lúc đó, hắn bước lên đỉnh của vinh quang, giơ cao chiếc cúp, xung quanh tràn đầy tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô, sau đó thắng cô đơn enhìn về phía Đơn Kiêu đang đứng ở bên ngoài, hai người ánh mắt giao lưu, nhìn nhau cười, sau đó cảnh tượng này bị những phóng viên xung quanh trùng hợp chụp lại được.
Cuối cùng bước lên trang bìa của tờ Time Magazine, nụ cười này được mệnh danh là nụ cười khiến cho người trong thế kỷ này phải rơi lệ, kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết!
Quá khốc!
Ngô Tiểu Khải nhìn Đơn Kiêu, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
“Huynh đệ, nể mặt ta một chút, hôm nay nhất định ngươi phải tới xem ta chơi bóng!”
Lần này Đơn Kiêu không cự tuyệt, hắn nói: “Hảo!”
Sau đó Ngô Tiểu Khải rời khỏi phòng học, đến trước sân bóng rổ.
“Khương Ninh chúng ta cũng đi thôi.“
Tiết Nguyên Đồng cầm vợt bóng bàn, trong khoảng thời gian gần đây thực lực của nàng tiến bộ rất lớn, hôm nay nhất định phải đánh bại Khương Ninh!
Khương Ninh đi vào sân bóng bàn, nhìn thấy giảng viên hóa học Quách Nhiễm và một giảng viên nữ khác đang đánh bóng bàn, giảng viên đó hình như là giảng viên môn sinh học của lớp năm, cũng là một giảng viên trẻ.
Quách Nhiễm thấy Khương Ninh cầm vợt bóng, nói một tiếng với giảng viên sinh học sau đó đi qua chỗ này: “Khương Ninh, ngươi cũng biết chơi bóng bàn hả?”
“Biết.” Hắn nói.
“Như vậy đánh với ta vài ván?”
Bên cạnh, Tiết Nguyên Đồng chu cái miệng nhỏ, tựa hồ có chút không vui, Quách Nhiễm nói với Tiết Nguyên Đồng: “Tiết đồng học, để ta đánh với Khương Ninh một chút, tối ta sẽ cho ngươi đồ ăn vặt ~”
“Được.” Tiết Nguyên Đồng miễn cưỡng đồng ý.
Tuy rằng bây giờ là mùa đông nhưng thân hình Quách Nhiễm vẫn khiến cho người ta cảm thấy có chút ấm áp.
Nàng phát bóng cho Khương Ninh.
Bên cạnh, giảng viên sinh học không có đối thủ, nàng tìm Tiết Nguyên Đồng, đối phương là thiên tài năm nhất, nàng cũng biết.
“Chúng ta chơi vài ván? Ta có thể dạy ngươi mấy chiêu, giúp ngươi ngược Khương Ninh.” Giảng viên sinh học nói, nàng đánh bóng bàn rất nhiều năm, kỹ thuật sắc bén.
“Được được!” Tiết Nguyên Đồng vừa nghe có cao thủ, lập tức đồng ý.
Giảng viên sinh học mỉm cười.
Mười phút sau, giảng viên sinh học nhặt bóng, có chút hoài nghi nhân sinh.
……
Sân bóng rổ, Ngô Tiểu Khải lại vào một bóng, đánh lớp bảy quân lính tan rã. Hắn dáng người không cao nhưng mà hắn đam mê bóng rổ, luyện tập nhiều năm, thể lực không tồi cho nên thực lực tổng hợp cũng rất tốt.