Chương 199: Chỉ có ánh mắt không lừa được người! (3)
Chương 199: Chỉ có ánh mắt không lừa được người! (3)
Mã Sự Thành đi đến bên ngoài đại sảnh, lau khô, sau đó đến chỗ quạt sưởi lấy quần thể thao. Sau đó hắn phát hiện, chỗ quạt sưởi rỗng tuếch! Quần áo của hắn không cánh mà bay!
“Ngọa tào, quần áo của ta đâu, ai lấy quần áo của ta?” Mã Sự Thành tức giận kêu lên.
Bên cạnh, trung niên nam nhân đang mặc quần áo nói: “Quần áo của ngươi để trên quạt sưởi sao, bị lão nhân cầm đi.”
“Lão nhân nào?” Mã Sự Thành nhìn một vòng cũng không phát hiện người nọ.
“Chính là lão nhân ngực một đống lông đó, hắn lấy quần áo trên quạt sưởi mặc vào rồi đi rồi, đừng tìm, ngươi tìm không thấy.” Trung niên nam nhân nói.
“Mẹ nó!” Mã Sự Thành phục, còn có loại người này, ngay cả quần áo thể thao của hắn cũng trộm!
Quá là khó chịu!
Không còn quần áo, Mã Sự Thành chỉ có thể mặc áo khoác rồi vội vàng rời khỏi nhà tắm.
Hắn đi trên đường, gió lạnh thổi, lạnh đến hắn run lên, hắn nghĩ đến vị lão gia gia lông tóc tràn đầy đó mặc quần áo của hắn, đi đi lại lại thân thể cọ xát quần áo của hắn, Mã Sự Thành muốn ói!
Hận ý, ghê tởm, ủy khuất, ngượng ngùng, nhiều loại cảm xúc luân chuyển ở trong đầu Mã Sự Thành.
Giờ khắc này, Mã Sự Thành cảm thấy mình bị vũ nhục.
Thứ ba, ngày hai mươi bốn tháng mười hai.
Giảng viên khóa học Quách Nhiễm giữ đúng lời hứa ngày hôm qua, tặng cho Tiết Nguyên Đồng rất nhiều đồ ăn vặt, có hồ đào pêcan, xoài khô, dâu tây khô, khô bò.
Tiết Nguyên Đồng rất là vui vẻ, bắt đầu từ tiết tự học buổi sáng, thỉnh thoảng nàng sẽ lấy một món ra ăn lén.
Khương Ninh lấy một quả hồ đào pêcan, hồ đào pêcan vị bơ hương vị không tồi, ăn vào có chút ngọt, vị xốp giòn, tiểu bằng hữu rất thích ăn. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là không dễ lột vỏ, nhân quá giòn, cho dù là hạch đào kiềm Cũng dễ bị vỡ vụn khi lột ra.
Tiết Nguyên Đồng tay không lột hai cái, nhân toàn nát, nàng âm thầm phân cao thấp với hồ đào pêcan, nhất định phải lột ra nhân hoàn chỉnh. Khương Ninh dùng linh lực, du tẩu bên trong hồ đào pêcan một vòng, hoàn mỹ tróc vỏ. Hắn đưa nhân hoàn chỉnh đầy đặn tới trước mặt Tiết Nguyên Đồng, mỉm cười.
“Oa, ngươi lột như thế nào?” Tiết Nguyên Đồng kinh hỉ nói.
Khương Ninh nói: “Rất đơn giản.”
Hắn lại lấy hồ đào pêcan từ trong túi, làm mẫu một lần, một tay bẻ nhẹ, lặng lẽ vận dụng linh lực, nhân thoát xác mà ra. Tiết Nguyên Đồng nhìn không chớp mắt, cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ thần kỳ, nàng cảm thấy mình nhìn hiểu nhưng cũng nhìn không hiểu.
“Như vậy sao.” Nàng nhéo hồ đào pêcan, dùng sức, hồ đào pêcan không nhúc nhích.
Thấy nàng uể oải, Khương Ninh đưa hai nhân hồ đào pêcan cho Tiết Nguyên Đồng, nói: “Muốn ăn thì nói, ta lột cho ngươi.”
Hàng phía trước, Đan Khải Tuyền nghe được động tĩnh, quay đầu: “Các ngươi đang làm cái gì?”
Khương Ninh chia sáu hồ đào pêcan cho hắn: “Chúng ta đang lột cái này, ngươi chia cho Bạch Vũ Hạ một nửa.”
“Đây là cái gì?”
“Hạch đào sao?”
Đan Khải Tuyền nghi hoặc nói, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Bích căn giá không rẻ, mấy chục khối một cân, rất nhiều người thành phố lớn có lẽ đều ăn ngán, cảm thấy này thứ này không có gì hiếm lạ.
Đời sau nó trở thành món ngon trên mạng nhưng trong thời kỳ này, tiểu thành giống Vũ Châu, đặc biệt là người xuất thân nông thôn như Đan Khải Tuyền thì đúng là chưa từng ăn, thậm chí chưa thấy.
Giống như thịt heo khô, thứ đồ ăn cực hot ở đời sau, ở thời kỳ mua sắm qua mạng không thịnh hành như bây giờ thì không có mấy người từng ăn, rất nhiều người lần đầu tiên ăn thịt heo khô, thường thường đến từ người nổi tiếng hay cửa hàng nào đó.
“Đây là hồ đào pêcan.”
“Nga nga.” Đan Khải Tuyền không vội vã truy vấn mà chia hồ đào pêcan cho Bạch Vũ Hạ, sáu quả, hắn cho Bạch Vũ Hạ bốn quả, để lại cho mình hai quả.
Hắn nói với Bạch Vũ Hạ: “Khương Ninh cho chúng ta.”
Lúc nói chuyện, hắn cố ý triển lãm hai quả hồ đào pêcan trên tay, kỳ vọng nàng có thể chú ý tới tiểu tâm tư của mình, biết hắn nguyện chia phần lớn cho nàng.
Bạch Vũ Hạ hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, hồ đào pêcan nàng từng ăn, tuy rằng có chút ngại khó lột, bây giờ tiết tự học không có việc gì, lột thì lột.
Tiết Nguyên Đồng nói cho hai người bọn họ: “Khương Ninh lột hồ đào pêcan cực kỳ lợi hại.”
Nàng xòe lòng bàn tay, bên trong có quả hoàn chỉnh. Đan Khải Tuyền không cảm thấy có cái gì nhưng Bạch Vũ Hạ nhìn quả, có chút hâm mộ, hoàn chỉnh như vậy, một ngụm ăn chắc chắn cực kỳ ngon.
Đáng tiếc nàng lột không đến trình độ này.
“Cái này lột thật tốt, chỉ là độ khó rất cao.” Bạch Vũ Hạ nói.
“Ha ha ha, đây là Khương Ninh lột, hắn cực kỳ lợi hại, dễ dàng lột ra.” Tiết Nguyên Đồng khoe.
Đan Khải Tuyền nghe xong, buột miệng thốt ra: “Bạch Vũ Hạ, ta lột cho ngươi!”
Hắn tóm một cái hồ đào pêcan, lột. Nhưng mà Đan Khải Tuyền lần đầu tiên ăn hồ đào pêcan, hơn nữa nóng vội, quả nhân vỡ thành từng khối từng khối. Hắn cảm thấy mất mặt, lại tiếp tục lột quả thứ hai, lần này cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng mà vẫn nát hai góc.
Đan Khải Tuyền lòng cũng nát, đau vì mất cơ hội biểu hiện. Thất vọng, hắn bất đắc dĩ ăn một quả, phát hiện rất ngon, tâm tình lại khá hơn nhiều.
……
Giữa trưa.
Tiết Nguyên Đồng đề nghị: “Khương Ninh, hôm nay bên ngoài quá lạnh, chúng ta không về nhà nấu cơm, ở bên ngoài ăn cơm.”
“Đúng là rất lạnh.” Nàng bổ sung.