Chương 200: Xem ngươi ăn không ăn?
Chương 200: Xem ngươi ăn không ăn?
Khương Ninh liếc xéo nàng, cảm thấy mình đã bị coi thường, hắn dùng pháp lực liên tục cung ấm cho Tiết Nguyên Đồng, lấy trình độ khống chế pháp lực của hắn, lạnh? Tuyệt không có chuyện đó!
“Ngươi lạnh, ngươi lười thì đúng hơn.” Hắn nói.
Tiết Nguyên Đồng giảo biện: “Ta không có, ta lạnh thật, đừng nói nữa, mau đi ăn cơm đi.”
“Được, đi.”
Khương Ninh dẫn Tiết Nguyên Đồng đi vào tiệm cơm lần trước, không giống như trước đây, bây giờ cửa tiệm cơm bày một cái thực đơn, trên đó giấy trắng chữ đen viết: “Hai món chay hai mặn, tám đồng.”
Bà chủ đứng bên cạnh thực đơn làm đồ ăn, nhìn thấy hai người Khương Ninh, nàng cười hỏi hôm nay bọn họ ăn cái gì.
Tuy ngày thường Khương Ninh tới không nhiều lắm, bà chủ lại nhớ rõ hai người, nam sinh đẹp trai, nữ hài đáng yêu, mỗi lần gọi đồ ăn giá tương đối cao.
Khương Ninh không định ăn cơm hộp, hắn ăn cơm hộp rất nhiều năm, bây giờ điều kiện tốt hơn, có thể thăng cấp một chút.
Tiết Nguyên Đồng túm túm ống tay áo hắn: “Khương Ninh, chúng ta ăn cơm hộp đi.”
Ban ngày nàng ăn quá nhiều, không đói bụng.
“Bà chủ, hai phần cơm hộp.” Khương Ninh nói.
“Ân, các ngươi xem chọn cái gì.”
Hai người chọn món xong, đi vào trong tiệm ăn cơm.
Đoàn người Mã Sự Thành khoan thai tới muộn, gần đây bà chủ đưa ra cơm hộp, bọn họ tới càng nhiều, gần như mỗi ngày tới ăn, có thể nói là khách quen. Tuy nói đi nhà ăn trường học càng thuận tiện hơn nhưng cơm nhà ăn Tứ Trung không thể ăn. Nhà ăn là một đại lão bản bao, không giống như là nhà ăn đại học, có các loại cửa hàng đồ ăn ngon, cạnh tranh lẫn nhau, bách gia tề phóng.
Nhà ăn Tứ Trung không có đối thủ cạnh tranh, chỉ có một nhà ăn lớn, cho dù làm thành như thế nào thì cũng có học sinh ăn, làm ăn cũng tốt, cho nên cũng không chú trọng hương vị.
Trước kia Mã Sự Thành đi ra ngoài ăn cơm đều sợ mắc, bây giờ bà chủ đẩy ra cơm hộp, tốn ít tiền, ăn được nhiều, quả là quá lợi ích thực tế. Mã Sự Thành và bọn người Đan Khải Tuyền, Quách Khôn Nam nhìn thấy Khương Ninh, chào hỏi, sau đó bọn họ lấy cơm đi vào.
Mã Sự Thành thấy hôm nay Khương Ninh lại ăn cơm hộp, có chút ngoài ý muốn, hắn gặp Khương Ninh bên này vài lần, mỗi lần hắn đều ăn rau xào với Tiết Nguyên Đồng.
Tiết Nguyên Đồng và Khương Ninh ngồi mặt đối mặt, nàng ăn được một nửa thì không ăn nữa.
“Không xong, buổi sáng ăn vặt quá nhiều.” Tiết Nguyên Đồng nói thầm.
Nàng không có thói quen lãng phí đồ ăn, ăn không hết cũng phải cố ăn, ăn từng miếng từng miếng cơm nhỏ.
Lúc này, Khương Ninh đã ăn xong. Tiết Nguyên Đồng còn đang ăn. Nàng ăn một ngụm, ngẩng đầu, vô cùng đáng thương nhìn Khương Ninh, hi vọng hắn có thể hỗ trợ.
Khương Ninh trong lòng buồn cười, cố ý tránh đi ánh mắt nàng, nhìn về phía mấy người Mã Sự Thành đang nói chuyện phiếm, tựa như là đang nói chuyện đêm Bình An bọn họ sẽ mua quà gì.
Tiết Nguyên Đồng thấy Khương Ninh không nhìn nàng, nàng buồn rầu nuốt mấy miệng cơm, thật sự ăn không vô nữa, phẩm đức tốt đẹp khiến cho nàng cũng không muốn lãng phí lương thực.
Nàng hạ quyết tâm, giống như trước đây khi ăn cơm với mụ mụ, đẩy cơm về phía Khương Ninh. Tiết Nguyên Đồng ngẩng mặt, dùng khẩu khí kiêu ngạo nhất nói: “Hừ, Khương Ninh, chắc chắn ngươi chưa ăn no chứ, vì không cho khiến cho buổi chiều ngươi bị đói, ta chia cơm cho ngươi.”
Khương Ninh quay đầu, ánh mắt dời về phía Tiết Nguyên Đồng, nàng vuốt tóc ra sau đầu, lộ ra một gương mặt nhỏ tinh xảo, đôi mắt đẹp mang theo kiều ý, môi mấp máy.
Khương Ninh nhìn chằm chằm môi nàng, nó hấp dẫn hơn bất kỳ đôi môi son phấn nào mà hắn từng gặp.
Khương Ninh cố ý nói: “Như vậy có được không, ăn một nửa rồi mới cho ta, bên trong không có nước bọt đó chứ?”
Tiết Nguyên Đồng một giây phá phòng, rũ đầu: “Ăn đi, nói nhiều như vậy làm gì……”
Khương Ninh thở dài, bắt đầu ăn.
Buổi chiều, tiết lịch sử.
Giảng viên lịch sử Lương Tuân, hơn năm mươi tuổi, đeo kính đen, thân hình ngay ngắn, quần áo lão khí, nhìn giống đồ cổ. Nhưng ở phương diện nào đó, hắn lại thường xuyên ngữ ra kinh người, dỗi thiên dỗi địa.
Khi hắn giảng bài, Mã Sự Thành đang chơi trò chơi dưới bàn học. Lương Tuân đứng ở trên bục giảng, nhìn thấy rõ ràng, hắn chú ý Mã Sự Thành thật lâu, nhìn vài lần.
Hắn vốn không muốn quản, nhưng Mã Sự Thành chơi trò chơi quá kiêu ngạo, không chỉ chơi game, còn dẫn theo Vương Long Long bên cạnh xem, mua một tặng một sao?
Như vậy được sao?
Nào có đồng học như vậy, Lương Tuân nhịn không nổi, khinh người quá đáng, quả là không coi giảng viên lịch sử ta ra gì. Mã Sự Thành một lòng chơi trò chơi, không hỏi chuyện lớp học. Nhập học sắp một học kỳ, bọn học sinh cũng hiểu rõ tính cách giảng viên các khoa, tiết của giảng viên nào cần nghiêm túc, tiết của giảng viên nào có thể chơi, bọn họ đều biết.
Mà giảng viên lịch sử Lương Tuân thì thuộc về danh sách giảng viên “Yếu đuối dễ khi dễ”. Dù sao sau này Mã Sự Thành chọn khoa, hắn chọn khoa học tự nhiên, lịch sử gì đó không có liên quan đến hắn.
Chơi là được rồi!
Mã Sự Thành lại chơi một ván.
Lương Tuân biểu cảm thay đổi, không nói một lời nhìn chằm chằm Mã Sự Thành, bạn học trong lớp chú ý tới vẻ mặt của hắn, dọc theo ánh mắt hắn nhìn lại, vì thế nhìn thấy Mã Sự Thành vùi đầu chơi game.
Vương Long Long chọc chọc Mã Sự Thành. Mã Sự Thành theo bản năng nhanh chóng đè di động xuống, ngẩng đầu nhìn lại.