Chương 201: Tặng quà
Chương 201: Tặng quà
Giảng viên lịch sử Lương Tuân cất cao giọng nói: “Ta không hiểu được, tại sao có học sinh thích chơi trò chơi, còn thích chơi trò chơi trong lớp học?”
“Ngươi về nhà chơi trò chơi không được sao? Muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó.”
Mã Sự Thành thầm nghĩ, đi học thì phải chơi trò chơi, đi học chơi trò chơi quá kích thích. Không đi học, chơi trò chơi không có mùi vị đó.
Lương Tuân giận nói: “Chơi trò chơi, bây giờ học sinh đều chơi nghiện!”
Mã Sự Thành trong lòng nói thầm ngươi hiểu cái rắm. Trò chơi chơi rất vui, chỉ có người chơi mới biết, đám đồ cổ cứng nhắc các ngươi không biết, chờ sau này ta trưởng thành, nhất định phải chứng minh cho trò chơi!
Đương nhiên, những lời này Mã Sự Thành tuyệt đối không dám nói trước mặt Lương Tuân, nếu không chắc chắn sẽ bị phê bình.
Lương Tuân vốn dĩ đang giảng bài, bị Mã Sự Thành làm mất hứng thú, không muốn nói.
Hắn bắt đầu phê bình trò chơi: “Ngươi xem những tiệm net bên ngoài, học sinh trong đó, đánh cái gì xuyên qua hoả tuyến, Anh Hùng Liên Minh, có cái gì hay?”
“Đều trúng độc!”
“Có khi chơi cả đêm!”
Không chơi game Trần Khiêm nhảy ra phụ họa: “Lão sư, quá đúng, đó là bao đêm, cả đêm mười đồng tiền.”
Đổng Thanh Phong ngồi bên cạnh nhìn Trần Khiêm, có chút cạn lời.
Đổng Thanh Phong thành tích không tồi, ngày thường hắn rất mê chơi trò chơi, lúc trước học tiếng Anh, chính là vì chơi game, có thể nói trò chơi khiến cho hắn đam mê tiếng Anh, hết cách, rất nhiều trò chơi không có tiếng Trung, chỉ có tiếng Anh.
Đối với trò chơi, hắn nghĩ như thế này, có lợi mà cũng có hại, nếu không chơi trò chơi, lỡ như đi làm chuyện càng nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Ví dụ như là đánh nhau ẩu đả. Nhưng Đổng Thanh Phong không đứng ra phản bác, nhìn dáng vẻ giảng viên lịch sử, thành kiến với trò chơi của hắn đã ăn sâu bén rễ đến tận xương tủy.
Lương Tuân nói: “Ta có cháu trai, hắn thích chơi game, chơi cái trò xuyên qua hoả tuyến đó, một lần chơi có thể chơi ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi, đánh âm hưởng vang bang bang, đầu còn lắc qua lắc lại theo màn hình, nhân tài như vậy ngươi chơi trò chơi gì chứ, ngươi nên đi tham gia quân ngũ!”
“Mã Sự Thành, ngươi chơi trò chơi hay như vậy, nếu không sau này cũng đi tham gia quân ngũ đi, ngươi ở lại đây học có thể nói là nhân tài không được trọng dụng.”
Bạn học trong lớp cười lên ha hả.
Mã Sự Thành cũng không tức giận, hắn tán đồng nói: “Thầy nói hay lắm, ta đánh xuyên qua hoả tuyến, cho dù là đơn binh tác chiến hay là đoàn đội tác chiến, kinh nghiệm đều cực kỳ phong phú, ngươi tuệ nhãn thức châu.”
……
Buổi chiều, tiết cuối cùng, Đan Khải Tuyền dựa theo phương pháp học tập học được trên mạng ngày hôm qua, gọi là phương pháp xây dựng thư viện trong đầu, học cả ngày, người sắp tê rần.
Cái gì cũng không học được, hắn cũng nhận ra không đúng. Rơi vào đường cùng, Đan Khải Tuyền lại tìm Khương Ninh: “Muốn đề cao thành tích, chỉ có thể dựa vào nỗ lực sao?”
“Không có đường tắt.” Khương Ninh lại nói với hắn.
Đan Khải Tuyền quá mệt, hắn cảm thấy mình gánh nặng đường xa. Buổi chiều, sau khi hết tiết này, Đan Khải Tuyền chạy đi tìm mấy người Mã Sự Thành.
Khương Ninh bày pháp trận giữ ấm cho Tiết Nguyên Đồng xong, đang chuẩn bị ra cửa, từ khi khai giảng đến bây giờ, mỗi lần buổi chiều tan học thì đều là hắn đi ra ngoài mua cơm, sau đó đem một phần về cho Tiết Nguyên Đồng.
Nàng cực kỳ lười.
“Khương Ninh, đi, chúng ta đi ra ngoài mua đồ ăn.” Tiết Nguyên Đồng cực kỳ hiếm thấy khởi động cánh tay, từ bàn học đứng dậy.
“Nha, nay Tiết lão gia muốn cải trang vi hành?” Khương Ninh trêu đùa.
Tiết Nguyên Đồng giãn eo lười, cánh tay nhỏ duỗi thẳng một chút: “Chuẩn bị đi ra ngoài đi một chút.”
Khương Ninh hóa giải pháp trận, theo nàng rời khỏi phòng học. Bên ngoài vẫn trời giá rét, chỉ có một điểm khác với bình thường là trên tay các học sinh xách theo một ít hộp quà, trên mặt cười tươi.
Hôm nay là đêm Bình An.
Vừa đến cổng trường, chỉ thấy siêu thị nhỏ hai bên đường phố đều có cây thông Noel, trên cây treo đèn màu vàng, một đường kéo dài đi ra ngoài, trang trí toàn bộ con phố.
Đặc biệt là cửa siêu thị nhỏ tên Dục Tài, bày một cây thông Noel thật lớn, ánh đèn cực kỳ dễ thấy, sáng nhất toàn phố. Trước cây thông Noel bày rất nhiều sọt trắng, bên trong để quả táo, quả cam.
Rất nhiều học sinh vây quanh cửa tiệm, dò hỏi giá, lựa chọn xong lại dùng hộp quà gói lại, đưa cho bạn hoặc là người thích, thậm chí người yêu thầm.
Khương Ninh mua cơm xong, Tiết Nguyên Đồng dẫn hắn đi siêu thị Dục Tài. Lớp thực nghiệm một, Ngụy Tu Viễn đứng trước sọt trái cây, biểu cảm đắc ý.
Siêu thị Dục Tài là nhà hắn mở, mua cây thông Noel lớn là chủ ý của hắn, tuy rằng cây thông Noel tốn không ít tiền nhưng hiệu quả không tồi, hấp dẫn không ít học sinh, bán rất nhiều trái cây.
Tiết Nguyên Đồng đi tới trước sọt trái cây, chọn một quả táo, tự tay dùng hộp quà gói lại. Sau đó, nàng nâng hộp quà: “Khương Ninh, tặng cho ngươi!”
Khương Ninh cười ha hả cầm lấy, chẳng trách hôm nay Tiết Nguyên Đồng ra cửa, hóa ra muốn tặng quà cho hắn.
Hắn cũng mua một quả táo, sau đó lại bỏ thêm một quả cam, tặng cho Tiết Nguyên Đồng.
Tiết Nguyên Đồng tươi cười rạng rỡ.
Khương Ninh lại mua thêm mấy trái táo, đóng gói xong, đi đến phòng học.
Lúc này phòng học náo nhiệt lên, các bạn học tặng táo cho nhau, không khí vui tươi tràn ngập phòng học. Trần Tư Tình từ bên ngoài đi vào, nàng mặc áo lông vũ màu lam nhạt, trong tay cầm mấy hộp quà, đầu tiên là cho mấy người Bạch Vũ Hạ, sau đó đi đến chỗ Khương Ninh.