Chương 202: Tặng quà (2)
Chương 202: Tặng quà (2)
Nàng đưa qua hộp quà nói: “Khương Ninh, là bạn học cùng lớp, cũng coi như duyên phận, chúc vui vẻ!”
Bạn cùng lớp, ai cùng lớp với ngươi?
Lại đổi với em gái ngươi ra gạt người đúng không?
Nhưng mà Khương Ninh cũng không bóc trần nàng, nhận hộp quà sau đó lại lễ thượng vãng lai, tặng nàng một hộp quà.
Đan Khải Tuyền cầm túi đi vào phòng học, Khương Ninh chú ý, ánh mắt hắn đầu tiên là nhìn Bạch Vũ Hạ. Đúng vậy, mỗi lần Đan Khải Tuyền vào phòng học thì luôn nhìn Bạch Vũ Hạ trước, cho dù là nhìn nhau thì cũng không dám.
Vì che giấu lòng muông dạ thú, Đan Khải Tuyền bỏ vốn to ba mươi đồng, mua sáu cái hộp quà chưa táo, hắn tặng quà cho bạn trước sau đó tặng cho Bạch Vũ Hạ thì sẽ không bị hoài nghi.
Vì thế Đan Khải Tuyền cực kỳ đau lòng, đau đến sắp đổ máu, đêm Bình An táo quá mắc, hắn vốn chỉ có chừng một trăm phí sinh hoạt, hôm trước tốn ba mươi lăm đồng mua găng giữ ấm, hôm nay lại mua táo hết ba mươi đồng, của cải bị đào rỗng.
Sau này mấy ngày, chỉ có thể ăn màn thầu với lão mẹ nuôi.
Đan Khải Tuyền chạy đến hàng sau, móc hộp quà từ trong túi ra, đưa cho mấy người Mã Sự Thành, Quách Khôn Nam.
Các học sinh trong lớp thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới Khải Tuyền lại có lương tâm như thế, đêm Bình An còn tặng táo cho bọn họ, có lòng, đúng là hảo huynh đệ!
Có mấy người trong bọn họ đúng là không có chuẩn bị quà, Mã Sự Thành nghĩ nghĩ, sau đó móc ra một hộp kẹo Alps, xé ra, chia cho mấy người Quách Khôn Nam, Vương Long Long, Hồ Quân.
Vương Long Long đang muốn xé ra ăn, Mã Sự Thành vỗ vỗ hắn, nói: “Ăn cái gì, đừng ăn, ta cho các ngươi kẹo là muốn cho các ngươi đáp lễ Khải Tuyền!”
“Tuyền ca, đừng ghét bỏ, lễ khinh tình ý trọng!” Hắn đưa kẹo cho Quách Khôn Nam, sau đó thúc giục mấy người nhanh đưa.
Vì thế, ba người Vương Long Long cầm kẹo cầm còn chưa ấm tay đã phải đưa cho Đan Khải Tuyền, cực kỳ có nghi thức: “Tuyền ca bình bình an an!”
“Tuyền ca đại cát đại lợi!”
“Tuyền ca tâm tưởng sự thành!”
Đan Khải Tuyền dùng táo tổng giá trị hai mươi đồng đổi lấy kẹo không đáng giá hai đồng.
Mã Sự Thành mở hộp quà ra, móc táo từ bên trong ra, dùng tay chà xát, “Rắc”, cắn một ngụm: “Ngọt, ngọt quá, Tuyền ca, không ngờ được là hôm nay ngươi hào phóng như vậy, đủ huynh đệ.”
“Các ngươi nhìn ta làm gì? Đây là tâm ý của Tuyền ca, ăn, ăn đi!” Mã Sự Thành hàm hồ nói, tôn trọng lễ vật của người khác chính là món quà đáp lễ tốt nhất.
Rất nhiều người nhận được táo đêm Bình An, không nỡ ăn, cuối cùng đều hỏng rồi.
Ba người cùng nhau móc táo từ hộp ra, ăn ngay trước mặt Đan Khải Tuyền, “Rắc rắc”.
Đan Khải Tuyền nhìn một màn này, chỉ cảm thấy không hợp nhau.
Tiếng “Rắc thanh” lọt vào tai, hắn rất không vui.
Tuy rằng quá trình tặng qua cho bạn tốt không thuận lợi như Đan Khải Tuyền dự đoán, cũng may hắn thành công tặng đợt quà đầu tiên. Như vậy, hắn cũng xây xong thành lũy che chắn cho đợt quà thứ hai, sẽ không bị người ta nói hắn chỉ tặng quà cho một mình Bạch Vũ Hạ.
Khổ rồi mới có ngọt, sinh hoạt luôn là như thế.
Đan Khải Tuyền trấn an mình.
Hắn xách theo hộp quà màu đỏ, đi đến hàng đầu, sau đó hắn nhìn thấy Bạch Vũ Hạ và mấy người Trần Khiêm, Đổng Thanh Phong trao đổi hộp quà.
Trong lòng Đan Khải Tuyền ‘lộp bộp’, lại ‘xôn xao’ một chút, sắc mặt lập tức thay đổi, giống như biến sắc mặt trong kịch Xuyên, có thể nói là cực kỳ đặc sắc.
“Bạch Vũ Hạ và nam sinh khác trao đổi hộp quà……”
“Có phải là nàng có người thích rồi hay không………..”
“Nếu nàng có người thích, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Đan Khải Tuyền vô cùng rối rắm, hắn quá sợ Bạch Vũ Hạ thích người khác, như vậy hắn sẽ sống không nổi.
Đan Khải Tuyền thất hồn lạc phách trở về hàng sau, ánh mắt đen tối, giống như đang đi ở ven đường bỗng nhiên bị người đạp một cái.
Hắn đi đến hàng phía sau, Mã Sự Thành nhìn thấy sắc mặt hắn có chút không bình thường, quan tâm nói: “Tuyền ca ngươi sao vậy?”
Đan Khải Tuyền cố nặn ra vẻ tươi cười: “Ta không sao, chính là vừa rồi có người bạn gửi tin cho ta, hắn nói hắn thích một nữ sinh có bạn trai, không biết có nên tiếp tục hay không.”
Quách Khôn Nam nói: “Như vậy không tốt lắm đâu, người ta có bạn trai, có chút không đạo đức.”
Đáp án này rõ ràng không phải là đáp án mà Đan Khải Tuyền muốn.
Vương Long Long đúng lúc nói tiếp: “Sợ cái gì, nàng không bạn trai, ngươi phải cạnh tranh với một đống nam nhân, nàng có bạn trai, ngươi chỉ cần cạnh tranh với một nam nhân, giúp ta nói cho người bạn đó của ngươi, tranh!”
Đan Khải Tuyền vừa nghe, đầu tiên là cảm thấy không đúng, nhưng nghĩ kĩ lại, lại cảm thấy có vài phần đạo lý.
Tâm tình hắn giống như tàu lượn siêu tốc, tốt lên một chút: “Cảm ơn Long ca, lát nữa ta gửi QQ nói cho hắn.”
Đan Khải Tuyền ở hàng phía sau, được ủng hộ, sau đó lại đề thăng sĩ khí, trở về hàng trước.
Lúc này Bạch Vũ Hạ đã tặng quà xong, đang định ngồi.
Đan Khải Tuyền nhìn thấy mấy hộp quà trên bàn Bạch Vũ Hạ, trong lòng nghĩ, vừa rồi nàng tặng quà cho Đổng Thanh Phong và Trần Khiêm, lẽ nào sẽ tặng ta một cái?
Ta ngồi cùng bàn với nàng!
Sẽ chứ?
Nếu nàng tặng quà cho ta, ta nên nói như thế nào đâu?
Lòng mang tâm tư đó, Đan Khải Tuyền đi đến chỗ ngồi, hắn nhìn Khương Ninh ở hàng phía sau, gật gật đầu với hắn.