Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 203 - Chương 203: Tặng Quà (3)

Chương 203: Tặng quà (3) Chương 203: Tặng quà (3)

Sau đó Đan Khải Tuyền lấy hết can đảm, dũng cảm chạm vào Bạch Vũ Hạ một chút, nói: “Bạn cùng bàn, đêm Bình An vui sướng!”

Bạch Vũ Hạ nghiêng đầu.

Đan Khải Tuyền cảm thấy góc nghiêng của nàng thật là đẹp, nếu có thể làm bạn gái mình thì tốt rồi, nói ra chắc chắn rất có mặt mũi.

Bạch Vũ Hạ do dự một chút, cầm hộp quà.

Đan Khải Tuyền trong lòng mừng như điên, nàng nhận, nàng nhận.

Rốt cuộc nàng nhận quà ta tặng!

Hắn thiếu chút nữa hỉ cực mà khóc, trên bàn Bạch Vũ Hạ còn có mấy hộp quà, chắc chắn nàng sẽ đáp lễ, nàng sẽ tặng quà cho ta.

Lúc này, Bạch Vũ Hạ xin lỗi: “Ngượng ngùng, Đan Khải Tuyền, cái này đều là quà người khác tặng, không thể đáp lễ ngươi.”

Bạch Vũ Hạ chuẩn bị quà đêm Bình An cho mấy người Trần Khiêm, chỉ có không có phần của Đan Khải Tuyền hắn……

Đan Khải Tuyền nghe xong, cố nén tâm tình chua xót, tươi cười, hào phóng nói: “Không sao, lần sau ngươi đừng quên là được.” Hắn có chút mất mát.

Bạch Vũ Hạ nói: “Ân ân, Đan Khải Tuyền ngươi thật tốt.”

Đan Khải Tuyền giống như tiểu hài tử được thưởng, theo một câu khen của Bạch Vũ Hạ, tâm tình mất mát trở nên vui vẻ, nàng nói chúng ta thực tốt!

Khương Ninh ngồi ở chỗ ngồi, liếc hắn.

Tiết Nguyên Đồng ngồi sát bên cạnh Khương Ninh, cùng Khương Ninh nhìn hắn.

“Về sau mỗi ngày ta đều sẽ tặng quà cho ngươi!”

Lời này có chút ái muội, Bạch Vũ Hạ nhíu mày lại, nàng có chút phản cảm.

Cùng lúc đó, nàng cũng nhận ra được, Đan Khải Tuyền có chút ý khác với nàng, trước đó đệm, găng tay, không một cái nào không cho thấy Đan Khải Tuyền đối xử với nàng quá tốt.

Nhưng đối phương không thổ lộ, nàng cũng không xác định đối phương có thích nàng hay không.

Nếu Đan Khải Tuyền thổ lộ, chắc chắn nàng sẽ hung hăng cự tuyệt, Bạch Vũ Hạ cao trung chỉ muốn học, thi đậu một đại học tốt, trở thành nhân tài xã hội như ba mẹ.

Bạch Vũ Hạ dứt khoát nói: “Sau này không cần tặng quà.”

Đan Khải Tuyền chỉ cho là Bạch Vũ Hạ ngượng ngùng, hắn không nhắc lại, trong lòng âm thầm tính toán, sau này mỗi ngày sẽ tặng quà cho Bạch Vũ Hạ.

Không chỉ tặng quà, ngày thường cũng có thể tặng cho nàng, không có cơ hội cũng có thể sáng tạo cơ hội, ví dụ như là bây giờ thời tiết lạnh như vậy, có thể mua chút sữa bò nóng cho nàng.

Đan Khải Tuyền sờ sờ túi, bây giờ mới thứ ba, hắn chỉ còn hai mươi đồng tiền, còn có ba ngày. Tháng này đã chi tiêu vượt mức, sắp cuối tháng, còn phải nạp tiền điện thoại cho di động, điện thoại hắn thuê mỗi tháng ba mươi đồng, bây giờ đã thiếu phí, chỉ dựa vào hai mươi đồng tín dụng, nếu không nạp phí, đến lúc đó coi như khỏi xài.

Tháng này còn ba ngày, hắn chỉ có thể ăn màn thầu với tương ớt.

Đan Khải Tuyền cảm thấy cuộc sống quá gian nan, nhưng hắn vẫn muốn mua sữa bò nóng cho Bạch Vũ Hạ, hắn nghĩ có thể mượn chút hay không, tỷ như đi tìm mấy người Quách Khôn Nam, Mã Sự Thành.

Chợt hắn phủ định cái ý nghĩ này, Mã Sự Thành chơi game nạp tiền, trên tay không có bao nhiêu, Quách Khôn Nam cũng y như hắn, nghèo, hơn nữa hắn còn nghĩ hai ngày tiếp theo có thể ăn ké Quách Khôn Nam hay không.

Hắn suy tính một lượt, cuối cùng chọn hai người, Hoàng Trung Phi và Khương Ninh.

Hoàng Trung Phi là lớp trưởng, làm người trượng nghĩa, nói chuyện làm việc cực kỳ đáng tin cậy, bạn học trong lớp khó khăn, hắn sẽ hỗ trợ. Đáng tiếc là Đan Khải Tuyền không thân với Hoàng Trung Phi, không biết hắn kín miệng hay không, hắn không muốn chuyện mình vay tiền bị người khác biết, như vậy sẽ tổn hại hình tượng hắn.

Đan Khải Tuyền gia cảnh bình thường, mỗi năm lớp có trợ cấp cho học sinh nghèo, nếu hắn xin thì có cơ hội xin được, nhưng hắn chưa bao giờ xin, bởi vì hắn cảm thấy như vậy mất mặt.

Trừ Hoàng Trung Phi ra, Đan Khải Tuyền chọn Khương Ninh. Khương Ninh dùng iphone 5S, còn là bản max option, ngày thường hắn và Tiết Nguyên Đồng ra ngoài ăn cơm, một lần gọi món ăn tốn sáu bảy chục, chắc chắn có tiền. Hơn nữa Khương Ninh làm người được, lần trước Quách Khôn Nam khó khăn, cũng là Khương Ninh cho tiền.

Bây giờ hắn ngồi trước bàn Khương Ninh, cũng coi như bạn cùng bàn, mượn tiền hẳn là không có vấn đề gì. Vì thế sau khi hết tiết đầu tiên, Đan Khải Tuyền kêu Khương Ninh.

Khương Ninh theo hắn đi ra hoa viên nhỏ bên ngoài phòng học, hắn nhìn Đan Khải Tuyền, nói: “Nói đi, chuyện gì.”

Đan Khải Tuyền cười nói: “Khương Ninh, ngươi có tiền không, cho ta mượn một chút.”

Lời này không ngoài dự kiến của Khương Ninh, đối phương kêu hắn ra, chỉ có chuyện này thôi.

“Muốn bao nhiêu?” Một chút tiền trinh Khương Ninh không ngại, nhưng mà hắn cho mượn tiền có nguyên tắc, nếu lần đầu tiên mượn tiền không trả, như vậy lần sau hắn sẽ không cho mượn.

“Năm mươi đi, cuối tuần có tiền trả lại ngươi.” Đan Khải Tuyền nói, năm mươi đồng, thêm hắn dư lại hai mươi, nếu tiết kiệm một chút là có thể nạp tiền điện thoại và mua mua sữa bò nóng cho Bạch Vũ Hạ.

Khương Ninh đưa tay vào túi, lấy ví tiền ra, mở ra, bên trong vừa khéo có một tờ năm mươi.

“Cầm đi.” Hắn nói, năm mươi đồng đối với hắn đúng là không đáng nhắc tới.

Đan Khải Tuyền nhận tiền, cảm tạ, trong lòng hắn đánh giá Khương Ninh cao lên, người này không tệ, chơi cũng được, nếu sau này đối phương gặp chuyện, chắc chắn hắn sẽ hỗ trợ.

Mượn được tiền, Đan Khải Tuyền cười dặn dò: “Khương Ninh, ta vay tiền ngươi, ngươi đừng nói ra, nói chúng ta ra ngoài nói chuyện phiếm, cảm ơn huynh đệ.”
Bình Luận (0)
Comment