Chương 216: Dùng cái gì làm ác? (2)
Chương 216: Dùng cái gì làm ác? (2)
Thiệu Song Song bước nhanh qua thùng giấy, tiến vào gara, nàng chuyển sáng tin nhắn giọng nói, nhanh chóng kể lại chuyện vừa rồi suýt chút nữa là bị cái chai rơi vào đầu chết cho Khương Ninh nghe.
“Biết, gửi địa chỉ cho ta.”
Thiệu Song Song do dự một cái chớp mắt: “Không cần chứ.”
“Nhanh lên.”
Thiệu Song Song gửi địa chỉ cho Khương Ninh.
Khương Ninh nhìn, cách nơi đây sáu kilomet, hắn đáp: “Tại chỗ chờ ta hai phút.”
Thiệu Song Song có chút kinh ngạc, nàng lại gửi một tin nhắn cho Khương Ninh, muốn nói Khương Ninh đừng tới, nhưng mà cũng không có nhận được trả lời.
Bên kia, Khương Ninh đẩy cửa ra, thúc giục Nặc Khí Quyết, Thần Hành Bộ, trực tiếp từ tường viện nhảy ra ngoài.
Dưới bóng đêm, thân thể hắn di động, nhanh chóng bay đi.
Một đường, Khương Ninh không đi đường vòng, trực tiếp đi theo đường thẳng, đi trên mặt nước, xuyên qua bờ bên kia, lại xuyên qua những tòa nhà cao trong thành phố, đến khu dân cư Thiệu Song Song sống.
Thiệu Song Song đang vuốt di động, sau đó thấy Khương Ninh một thân hắc y xuất hiện trước mặt nàng.
Thiệu Song Song không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Khương Ninh: “Nhanh như vậy?”
Khương Ninh không trả lời nàng mà chỉ vào một đống mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất, nói: “Chính là nó sao?”
Thiệu Song Song lập tức trả lời: “Đúng vậy, chính là nó, vừa rồi ta thiếu chút nữa bị nó đập chết, bây giờ không tìm thấy hung thủ.”
“Ta định ngày mai nhờ phía chính phủ tra, nhất định phải tìm được hung thủ!”
Thiệu Song Song oán hận nói.
Khương Ninh nhìn Thiệu Song Song, đối với nàng, Khương Ninh đã không còn che giấu. Nói theo ý nghĩa nào đó, Thiệu Song Song là người phát ngôn của hắn, cũng là người của hắn, mệnh của nàng là của hắn. Mà hắn có được lực lượng càng lớn, Thiệu Song Song sẽ càng kính sợ hắn.
“Muốn đối phương chết như thế nào?” Hắn hỏi.
“Chết?”
Thiệu Song Song nhìn Khương Ninh, vẻ bình tĩnh trên mặt hắn, giọng điệu miệt thị sinh mệnh này, ở gara hoàn cảnh âm u có chút quỷ dị. Khương Ninh như vậy là lần đầu tiên nàng thấy.
Thiệu Song Song có chút sợ hãi nhưng nàng biết, Khương Ninh đang giúp nàng, vì thế nàng không hề sợ hãi.
“Không đáng chết nhưng hắn phải trả giá lớn.”
“Hiểu.”
Khương Ninh đi đến vị trí chai thủy tinh, dưới chân giẫm xuống một bước, thôi động pháp lực, mặc niệm: “Vạn Vật Tầm Tung.”
Khí cơ tróc ra, nháy mắt tỏa định khí tức. Sau đó, hắn ngẩng đầu, tỏa định tầng thứ hai mươi hai, mục tiêu ở bên trong.
“Ngươi đi về trước đi, chuyện ta giải quyết.” Hắn nói.
Thiệu Song Song nhìn Khương Ninh, hai giây sau, nàng một chân đá văng thùng giấy chặn đường, đánh xe vào gara.
Khương Ninh thần thức kéo dài hơn một trăm mét, dưới bóng đêm, hắc y biến mất. Hắn trực tiếp đạp vách tường, nhảy lên bảy tám mét, đề tung mấy cái đã tới ban công tầng hai mươi hai.
Ngoài cửa sổ ban công có gắn phòng trộm, bên trong cửa kính hơi mở một chút. Vừa lúc lúc này, một cái ly sứ được ném từ bên trong ra ngoài, xẹt qua một đường cong, dừng ở ven cửa sổ, may mà bị bắn về, không rớt đến dưới lầu.
Khương Ninh thần thức đảo qua, trong phòng lộn xộn, tất cả đều là các loại giấy vụn, chai lọ.
Hơn nửa đêm, một lão thái thái đang thu thập đồ vật, làm “Ầm ầm” loạn hưởng, rất là ồn ào.
Buổi tối mà ồn ào như vậy, đúng là không có tố chất.
Khương Ninh thần thức thăm dò hộ gia đình dưới lầu, một tiểu nữ sinh bị tiếng ồn này làm cho không ngủ được.
“Nhiễu dân, ác ý vứt vật từ trên cao xuống, suýt nữa khiến cho người khác tử vong.”
“Nếu không phải ta, bây giờ Thiệu Song Song đã chết.”
“Người xấu già đi, chỉ càng kiêu ngạo thêm.”
Nghĩ tới đây, Khương Ninh thúc giục linh lực, bàn tay linh lực to một cái tát chụp lên.
“Phanh!” Một tiếng, lực lượng khổng lồ nháy mắt đánh cho cửa sổ phòng trộm bằng thép cong vẹo, cửa kính vỡ thành một đống mảnh nhỏ. Nhưng mà quỷ dị là đống mảnh vỡ thủy tinh đó trống rỗng huyền phù ở không trung.
“Ai? Ai ở ban công!” Giọng nói bén nhọn khó nghe của lão thái thái vang lên.
Khương Ninh nhẹ nhàng vung tay lên, linh lực lôi cuốn đống mảnh vỡ thủy tinh đó hóa thành một đạo thất luyện, đâm lên đùi lão thái thái, đánh cho nàng bay lên trên tường.
Sau đó, Khương Ninh từ tầng hai mươi hai giáng xuống.
Thứ sáu.
Cửa phòng Khương Ninh tự động mở ra, hắn mặc đồ ngủ, từ trong phòng đi ra, mùa đông ban ngày ngắn, bây giờ sắc trời bên ngoài còn hơi tối. Hắn đi đến nhà Tiết Nguyên Đồng cách vách, Tiết Nguyên Đồng đang nấu cơm, nàng thấy Khương Ninh đến, mặt mày hớn hở nói: “Khương Ninh, hôm nay thứ sáu, buổi chiều chỉ có hai tiết!”
“Đúng vậy.” Khương Ninh nói, hắn cũng có chút vui vẻ.
Thứ sáu, đối với học sinh mà nói, nó là một ngày cực kỳ tốt, từ khi đi học, từ thứ hai khai giảng thì bọn họ đã bắt đầu chờ mong đến ngày hôm nay.
Không riêng gì học sinh, đối với rất nhiều người đi vào xã hội mà nói, thứ sáu cũng là một ngày lành, tuy rằng rất nhiều người chỉ được nghỉ chủ nhật……
Sau khi ăn cơm sáng xong, Khương Ninh bưng nồi chén đi rửa, thừa dịp Tiết Nguyên Đồng không chú ý, hắn đánh một đạo pháp quyết, nồi chén sạch sẽ rực rỡ hẳn lên, chất tẩy rửa cũng không cần dùng.
Ném chén lên, ngón tay Khương Ninh khẽ động, khiến cho chúng nó vào đúng vị trí.
Làm xong mọi chuyện, Khương Ninh đẩy xe đạp leo núi ra ngoài, Tiết Nguyên Đồng trước hắn một bước, đi ở phía trước. Ngoài phòng là đất bằng trống trải, nơi xa là đồng ruộng mênh mông bát ngát, tầm nhìn cực tốt.
Thời tiết quá lạnh, mặt đất nhiễm một tầng sương lạnh, bùn đất cứng ngắt. Gần sát đồng ruộng, cỏ dại nhuốm sương lạnh, ngoan cường sinh trưởng.