Chương 217: Người bị hại thứ tư
Chương 217: Người bị hại thứ tư
Tiết Nguyên Đồng chạy tới, dùng sức dẫm lên sương lạnh trên cỏ dại.
“Xẹt”, trượt ra một khoảng cách, nàng vui vẻ như một đứa ngốc.
Nàng trượt mấy vòng, đi về, ghé sát vào hỏi: “Khương Ninh, ngươi có biết trượt hay không?”
“Không.” Khương Ninh nói.
Tiết Nguyên Đồng vỗ vỗ ngực: “Ta dạy cho ngươi.”
“Ấu trĩ, không chơi.” Khương Ninh khinh thường nhìn lại.
“Thiết ~”
……
Khương Ninh đến cửa lớp tám thì thấy cửa phòng học đóng lại. Khương Ninh thần thức đảo qua, phân tích ra được trong phòng học đã xảy ra chuyện gì. Hắn đẩy cửa đi vào, ánh mắt mọi người đều nhìn qua bên này, bao gồm Tống Thịnh trên bục giảng.
Tống Thịnh nhìn Khương Ninh, mặt trầm xuống không nói chuyện, vốn dĩ buổi sáng hắn ôm tâm tình tốt tới lớp, hôm nay thứ sáu, ngày mai có thể nghỉ ngơi, thừa dịp bạn học nghỉ ngơi, hắn định ở nhà cố gắng học tập.
Tuy rằng Tống Thịnh mới đi học mấy ngày nhưng cũng nhanh chóng tìm lại được trạng thái. Tống Thịnh giống như thường ngày, định uống sữa bò, trong khoảng thời gian hắn gãy xương, vì dưỡng xương, thường xuyên uống sữa bò, cho đến khai giảng hắn vẫn giữ lại thói quen này.
Nghe nói người ngoại quốc lớn lên cao lớn cường tráng là bởi vì mỗi ngày uống sữa bò, vì thế Tống Thịnh noi theo bọn họ, dặn cha mẹ mua sữa bò nhập khẩu uống.
Như vậy hắn vẫn là nam nhân mạnh nhất lớp học, trừ Khương Ninh, chờ đến có thành tích cuối kỳ thì có thể chà đạp bạn học khác.
Chỉ là xương đùi gãy, không thể chinh phục Tống Thịnh hắn!
Nhưng mà sáng nay, hắn duỗi tay đi lấy sữa bò, kết quả duỗi một cái tịch mịch, sờ đến đáy thùng sữa bò, không sờ trúng thứ gì. Tống Thịnh đầu tiên là có chút nghi hoặc, sau đó cúi đầu đi xem, thùng sữa bò bên cạnh chân bàn không còn một hộp sữa bò nào!
Một hộp cũng không có. Rõ ràng hắn mới uống không đến một nửa! Tống Thịnh lập tức hoài nghi nhân sinh, một hồi lâu, hắn bừng tỉnh hiểu ra, sữa bò của hắn không cánh mà bay. Sữa bò cố ý đặt ở bên cạnh bàn, mỗi ngày uống sữa bò, không còn!
Tống Thịnh giận chửi bậy.
Chợt, hắn chạy đến bục giảng, hỏi bạn học trong lớp, ai lấy sữa bò của hắn. Kết quả mọi người ánh mắt nhìn Tống Thịnh tương đối kỳ lạ. Lần đầu tiên là Trương Trì mất bóng rổ, lần thứ hai là Quách Khôn Nam mất cục sạc, lần thứ ba là Ngô Tiểu Khải mất bóng rổ, bây giờ đến phiên Tống Thịnh.
Trước đó Tống Thịnh không có tới lớp, nhân duyên hắn không tốt, không ai nói cho hắn trường học có ăn trộm, kết quả mới mấy ngày, sữa bò của Tống Thịnh bị hạ độc thủ.
Khương Ninh cùng Tiết Nguyên Đồng đi vào chỗ ngồi ngồi xuống.
Tống Thịnh vẫn đứng ở bục giảng, ánh mắt uy hiếp cả lớp, ý đồ tìm được hung thủ. Bây giờ Tống Thịnh rất tức giận, hắn gãy xương cũng không cảm thấy ủy khuất như thế này, hắn nổi giận đùng đùng quát: “Mẹ nó, ai trộm sữa bò của ta, bây giờ đứng ra cho ta!”
“Con mẹ mày, sữa bò cũng trộm, nghèo quá đúng không?”
“Ngươi chưa từng uống sữa bò sao?”
“Ngươi dám trộm sữa bò của ta, đừng để cho ta bắt được, nếu không ta đánh gãy tay của ngươi!”
Tống Thịnh khẩu xuất cuồng ngôn.
Không ai đáp lại.
Nhưng thật ra hàng phía sau, Quách Khôn Nam nhìn dáng vẻ Tống Thịnh bây giờ, bất tri bất giác trong lòng thoải mái rất nhiều, tuy rằng hắn mất cục sạc nhưng hắn cũng không cô đơn.
Sau này trong lớp, mỗi khi có người mất đồ thì tâm tình Quách Khôn Nam sẽ được an ủi một chút, trên thế giới này, người bị thương không chỉ có hắn. Đan Khải Tuyền ngồi ở hàng phía trước lại vui sướng khi người gặp họa, nhìn thấy Tống Thịnh xui xẻo, hắn vui vẻ còn hơn nhặt được tiền.
Tống Thịnh vô năng cuồng nộ một hồi lâu, lớp trưởng Hoàng Trung Phi nhắc nhở: “Tống Thịnh, ngươi bớt giận đi, chờ lát nữa tới tiết tự học không chừng chủ nhiệm sẽ qua đây.”
Lúc này, Tống Thịnh biết không tìm được hung thủ, chỉ có thể nuốt thù hận vào trong bụng, âm thầm tính toán, nếu tìm được hung thủ, nhất định phải đánh hắn đến cha mẹ hắn không nhận ra.
Lại dám trộm sữa bò của hắn, tên rác rưởi này.
Đúng là không biết hắn lợi hại!
Tống Thịnh từ bục giảng đi xuống dưới, biểu tình âm ngoan, khiến cho người ta nhìn có chút sợ hãi, sợ hắn bạo khởi đánh người.
Đan Kiêu thiện ý nói: “Tống Thịnh, trước đó ta quên nói với ngươi, trường học có ăn trộm, trước đó trong lớp mất đồ nhiều lần.”
“Sau này ngươi đừng đem sữa bò vào trong lớp, tên ăn trộm đó có chút lợi hại.”
Đan Kiêu cười rộ lên có chút khờ, mang tới cho người ta cảm giác là kiểu người không có tâm cơ. Dường như Tống Thịnh mất sữa bò là do hắn không có kịp thời nhắc nhở Tống Thịnh!
Hình như Đan Kiêu còn vì vậy mà có chút áy náy.
Tống Thịnh tuy tức giận đến nhức đầu nhưng hắn cũng không phải người chẳng phân biệt tốt xấu, trước đó gãy xương, tên mập tên Lâm Tử Đạt mua coca ướp lạnh cho hắn uống hắn vẫn nhớ. Lúc này Đan Kiêu nhắc nhở, hắn nghe vào trong lòng, cũng không có trút giận lên Đan Kiêu. Nhưng Tống Thịnh vẫn cực kỳ khó chịu, hắn vốn là tính cách kiệt ngạo khó thuần, lúc này trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, kiên cường nói: “Mẹ nó, cho dù tính hắn trộm, ta cũng phải đem theo!”
“Ngươi coi ta sợ hắn?”
Lời này rất có khí thế, khiến cho Đan Kiêu cạn lời.
Bạn học xung quanh nghe xong, cũng lấy một loại ánh mắt đặc thù nhìn về phía Tống Thịnh, đây là kẻ tàn nhẫn.
Tống Thịnh ngoảnh mặt trở lại chỗ ngồi, đao to búa lớn ngồi xuống. Không có sữa bò uống, hắn có chút khó chịu.