Chương 218: Người bị hại thứ tư (2)
Chương 218: Người bị hại thứ tư (2)
Ngô Tiểu Khải xoa bóng rổ của hắn, nện xuống đất mấy cái, dùng giọng điệu người từng trải nói: “Sữa bò của ngươi cũng thường thôi.”
Lúc ấy Tống Thịnh đang khó chịu, người này còn khiến cho hắn không vui, so với Đan Kiêu thì kém quá xa, hắn lạnh lùng nói: “Cái gì mà bình thường, ngươi có biết nói chuyện hay không, đó là sữa bò nhập khẩu, hiểu không?”
“Cái gì mà nhập khẩu, không phải là mấy thương hiệu quèn quốc nội!”
Ngô Tiểu Khải thầm nghĩ còn có người trang ở trước mặt hắn, hắn nói: “Sữa bò của ngươi, trước đó nhà ta nhận quà nhận được rất nhiều, , một thùng cũng chỉ hơn ba trăm.”
“Ngươi còn uống hơn một nửa, dư lại không đáng giá hai trăm.”
Tống Thịnh tuy vẫn khó chịu, nhưng nghe Ngô Tiểu Khải nói, không còn xúc động muốn đánh người như lúc nãy, đối phương uống sữa bò thương hiệu giống như hắn, ít nhất chứng minh của cải không kém.
“Hai trăm đồng không nhiều lắm, nhưng ta khó chịu.” Tống Thịnh nói.
“Lần trước ta mất một quả bóng rổ.” Ngô Tiểu Khải giơ ngón cái và ngón trỏ khoa tay múa chân một chút: “Hơn tám trăm!”
“Bóng rổ để trong lớp, một buổi tối, không có.” Bây giờ nói đến chuyện này, Ngô Tiểu Khải vẫn có chút buồn bực.
Tống Thịnh vừa nghe bóng rổ hơn tám trăm, lập tức nhìn Ngô Tiểu Khải với con mắt khác, tuy rằng hắn không chơi bóng rổ nhưng cũng biết người bình thường đánh bóng rổ cũng chỉ mấy chục đồng, tiểu tử dung mạo bình thường bên cạnh hắn lại chơi bóng rổ hơn tám trăm.
Nga, bóng rổ còn bị trộm. Trong nháy mắt, Tống Thịnh không thương tâm như vậy nữa, mình mất hai trăm đồng, tiểu tử này mất tám trăm. Ngẫm lại thấy vẫn ổn.
So hai người xem ai thảm hơn, tâm tình Tống Thịnh bình phục một chút.
……
Buổi chiều, sau giờ ngọ, ánh mặt trời vừa lên, gia tăng vài phần ấm áp cho mùa đông rét lạnh, phơi nắng trong thời tiết như vậy là chuyện cực kỳ thoải mái.
Tiết cuối cùng, tiết thể dục, xong tiết này là hai ngày nghỉ.
Khương Ninh nhìn thoáng qua tin tức trong di động, Thiệu Song Song lại tìm được hai loại tài liệu của linh mộc chu, đang vận chuyển về Vũ Châu, một loại tài liệu cuối cùng, nàng nói đã có tin tức, đang sai người mua.
Như vậy có nghĩa là tài liệu linh mộc chu sắp được thu thập xong.
Khương Ninh tâm tình rất là không tồi. Tiết thể dục, giảng viên cho các học sinh chạy hai vòng, sau đó tuyên bố giải tán.
Khương Ninh đem theo vợt bóng bàn, hôm nay hắn định đánh bóng bàn với Tiết Nguyên Đồng.
Dương Thánh giống như chó ngửi được vị, từ đội nữ sinh chạy tới, chắn trước mặt hai người.
“Uy, Khương Ninh, đã nói đơn đấu?”
“Không phải ngươi sợ chứ?” Dương Thánh nhíu mày nói, nàng vẫn đồ thể dục, có cảm giác như nữ trung hào kiệt.
Khương Ninh một tay chụp vai Tiết Nguyên Đồng, bỗng nhiên cười: “Muốn khiêu chiến ta sao? Vậy ngươi đánh bại trợ thủ Tiết Nguyên Đồng của ta trước.”
Tiết Nguyên Đồng hiểu ý Khương Ninh, nàng nhìn chăm chú vào Dương Thánh, trong mắt tràn đầy chiến ý hừng hực.
Bạn cùng lứa tuổi trừ Khương Ninh, chưa từng có người có thể chiến thắng nàng, muốn đánh bóng bàn với Khương Ninh hoặc là giống như giảng viên hóa học lấy đồ ăn vặt hối lộ nàng, hoặc là phải đường đường chính chính đánh bại nàng.
Nhưng đánh bại nàng, đó là chuyện không có khả năng!
“Được, xem ta đánh ngươi khóc.” Dương Thánh dõng dạc nói.
“Đáng giận!” Tiết Nguyên Đồng cảm thấy bị xem thường, nàng túm túm góc áo Khương Ninh, nói: “Đi, Khương Ninh, ngươi xem ta uy phong nè!”
Khương Ninh cười gật đầu, theo nàng đến chỗ bàn bóng bàn, lúc này, hắn cảm nhận được tính cách Tiết Nguyên Đồng trở nên rộng rãi một chút, so với nặng nề trước đó thì bây giờ trở nên dương quang rộng mở.
Thật ra thì trong lòng tiểu nha đầu này vẫn luôn có rất nhiều ý tưởng, là cô nương rất hoạt bát, chỉ là trước kia chỉ khi nàng chơi với Khương Ninh mới lộ ra tính cách đó.
Đối mặt người khác, nàng rất ít nói chuyện, khai giảng đến bây giờ, Tiết Nguyên Đồng và tám mươi phần trăm bạn học cùng lớp, nói không qua một câu.
Tới sân bóng bàn, Dương Thánh cầm vợt bóng bàn, đang chuẩn bị phát bóng, bên cạnh có người nói: “Nha, Dương Thánh còn biết đánh bóng bàn, thật là lợi hại nha?”
“Dám chơi với ta vài ván không?”
Dương Thánh quay đầu nhìn, thấy người tới chính là Mã Sự Thành.
Không chỉ có Mã Sự Thành, giờ phút này phía sau hắn còn có mấy nam sinh. Mấy người đứng thành đội hình hình chữ phẩm. Mã Sự Thành đứng đầu, chiếm đế vương chi vị, khí tràng khí phách. Sau đó, hai người đứng song song là Vương Long Long và Hồ Quân. Phía sau, ba người còn lại là Quách Khôn Nam, Đan Khải Tuyền, Thôi Vũ.
Động tĩnh này khiến cho rất nhiều bạn học sôi nổi trông lại.
Du Văn nói nhỏ: “Thanh Nga, không phải mấy người Mã Sự Thành muốn giáo huấn Dương Thánh chứ?”
Nghĩ đến đây, Du Văn có chút chờ mong, nữ sinh và nữ sinh, một khi có thù hận thì thù hận còn sâu hơn nam sinh. Nàng trực nhật thay Dương Thánh một tháng, sau đó dẫn tới Thẩm Thanh Nga và Giang Á Nam bị kéo xuống nước, tất cả đều trực nhật thay Dương Thánh một tháng.
Hơn nữa ngày thường Dương Thánh châm chọc mỉa mai, thù hận không thể nói không lớn, nếu Dương Thánh bị Mã Sự Thành giáo huấn thật, đối với nàng cũng là chuyện tốt.
Nếu như vậy, Du Văn nguyện tốn năm đồng, đến cửa tiệm cắt tóc gội đầu, coi là chúc mừng Dương Thánh bị đánh!
Mã Sự Thành cắm tay vào túi, trên mặt thanh xuân đậu trương dương, hắn lạnh nhạt nói: “Hôm nay thái dương thật là ồn ào náo động a ~”
“Thái dương ở vị trí thuộc về hắn sáng lên nóng lên, mà ta?” Vương Long Long than vận mệnh bất công.
Hồ Quân nói: “Hôm nay ta muốn bắt ba con dê!”