Chương 220: Di dời đại pháp độc đáo (2)
Chương 220: Di dời đại pháp độc đáo (2)
Bóng này đánh đúng là hung mãnh, cứ như vậy, Mã Sự Thành bạo sát Dương Thánh nha!
Dương Thánh cũng kinh ngạc, Mã Sự Thành kỹ thuật tốt như vậy sao? Nếu vẫn luôn là trình độ này, đúng là nàng không dám nói tuyệt đối thắng Mã Sự Thành.
Mà Mã Sự Thành, chỉ tùy ý cười, khác không dám nói, chỉ cần có cơ hội, năng lực vụt bóng của mình tuyệt nhất.
Mã Sự Thành giơ hai ngón tay lên trước mặt Dương Thánh, ý nghĩa hắn còn thiếu Dương Thánh hai lần trực nhật.
Dương Thánh nghiêm túc, phát bóng thấp, kiểu phát bóng này Mã Sự Thành không giỏi, hắn cầm vợt, đánh về theo kiểu bình thường, kết quả Dương Thánh đánh nghiên qua một bên, bóng bàn xoay nghiêng qua bàn, Mã Sự Thành không kịp đỡ bóng.
Bên ngoài vang lên một trận hư thanh!
“Mã ca có chút tốn sức!”
“Mã ca ngươi không được sao?”
Mấy người Hồ Quân lập tức làm thấp Mã Sự Thành, Mã Sự Thành nghe mà muốn bịt mồm bọn họ.
Cách đó không xa, Thẩm Thanh Nga hỏi Du Văn: “Ngươi cảm thấy bọn họ ai có thể thắng?”
“Ta cảm thấy Mã Sự Thành có thể thắng, bóng bàn nam sinh chơi tương đối tốt.” Du Văn nói, ở trong ấn tượng nàng, rất nhiều hạng mục thể dục, nếu nam sinh tỷ thí với nữ sinh, nữ sinh bình thường hoàn toàn không phải đối thủ.
“Á Nam, ngươi thấy thế nào?” Du Văn chạm chạm Giang Á Nam đang chơi di động bên cạnh.
Giang Á Nam đang lướt QQ bên cạnh, nàng share lại một bài đăng của minh tinh, kêu gọi mọi người mau ủng hộ.
Lúc này, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thánh, vừa khéo nhìn thấy Mã Sự Thành vận dụng tư thế khoa trương, bạo lực vụt bóng, uy lực dọa người.
Nàng lập tức nói: “Chắc chắn Mã Sự Thành có thể thắng!”
Thật ra thì lần trước bởi vì minh tinh, Giang Á Nam cãi nhau với Mã Sự Thành, có chút mâu thuẫn, nhưng đối mặt Dương Thánh hố nàng trực nhật một tháng thì nàng này ghê tởm hơn một chút, nàng muốn cho Dương Thánh thua.
Mã Sự Thành càng đánh càng đổ mồ hôi, không phải nóng mà là sợ tới mức đổ mồ hôi, thường thường hắn tìm được cơ hội, đánh một hai bóng thì lại bị Dương Thánh thắng lại ba bóng.
Có một lần Mã Sự Thành không đón được bóng, Tiết Nguyên Đồng công bố điểm số: “Mã Sự Thành thua mười ba điểm.”
Lời này nói ra, không ngoài sở liệu, khiến cho mọi người ồn ào.
“Mã ca, ngươi được không?”
“Nếu không Mã ca đừng đùa, kỹ thuật của ngươi, không được.” Đan Khải Tuyền nói.
“Mười ba điểm a, Mã ca, ngươi phải trực nhật thay Dương Thánh một học kỳ!”
“Mã ca ngươi hồ đồ a!”
Sắc mặt Mã Sự Thành càng khó coi.
“Còn không bằng để ta lên, ta chơi bóng cũng ổn.” Đan Khải Tuyền nói.
Lúc này hắn là người xem, nhìn kỹ thuật hai người chơi bóng, cảm thấy cũng bình thường thôi, không có gì đặc thù. Đặc biệt là Mã Sự Thành quá ngốc, luôn bị Dương Thánh đánh trái đánh phải, rất nhiều lần hắn ở bên ngoài quan sát, tự xưng là hắn lên thì chắc chắn sẽ không ngu như vậy, tuyệt đối có thể đánh trúng.
Dương Thánh nhìn thấy Đan Khải Tuyền ngo ngoe rục rịch, lập tức khiêu khích: “Như thế nào, Đan Khải Tuyền, ngươi tới luận bàn một chút?”
Đan Khải Tuyền vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức hiện ra thái độ coi rẻ, suy cho cùng Mã Sự Thành vẫn quá tệ, một nam sinh đánh bóng bàn đánh không lại một tiểu cô nương Dương Thánh, quá tệ.
Hắn không giống, hắn siêu đột nhiên, nếu Đan Khải Tuyền hắn tới, chắc chắn đánh Dương Thánh ngu luôn.
“Mã ca, đưa vợt bóng cho ta thử xem, ta giúp ngươi thắng lại!” Đan Khải Tuyền đi lên lấy vợt bóng của Mã Sự Thành.
Mã Sự Thành có chút không tình nguyện, nhưng mà lúc này, hắn thua, tâm thái có chút nát, định hòa hoãn trong chốc lát, vì thế đưa vợt bóng cho Đan Khải Tuyền.
Đan Khải Tuyền đang muốn phát bóng, Dương Thánh nói: “Dù sao cũng phải có tiền đặt cược chứ? Không bằng dựa theo quy tắc vừa rồi, một bóng một ngày trực nhật, hoặc là hai bóng một lần dời nước.”
Đan Khải Tuyền há mồm đồng ý.
“Nhắc nhở một chút, nếu ngươi bị thua, thua chính là ngươi, không phải Mã Sự Thành, ngươi đừng chơi xấu.” Dương Thánh nói.
Mã Sự Thành danh dự không tồi, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, bây giờ đến phiên Đan Khải Tuyền, nàng có chút không tin tưởng.
Đan Khải Tuyền nhìn thấy nghi ngờ trên mặt Dương Thánh, cảm thấy hắn bị coi khinh, chẳng lẽ hắn là người không trung thực như vậy sao?
Đan Khải Tuyền xúc động, há mồm quát: “Hôm nay thua, nếu ta đổi ý, Dương Thánh ngươi chính là mẹ ta!”
Dương Thánh: “……”
Mã Sự Thành: “……”
Vương Long Long: “……”
Khương Ninh cũng có chút cạn lời, Tiết Nguyên Đồng dán trên người, khuôn mặt nhỏ vui ra hoa, lấy áo bông cọ hắn.
Nếu Đan Khải Tuyền nói ra lời này, Dương Thánh còn có thể nói cái gì đâu?
Đến đây đi!
Bóng bàn “Quang quang quang” bay tới bay lui.
“Đan Khải Tuyền thua một điểm.”
“Ba điểm.”
“Bảy điểm.”
“Đan Khải Tuyền thua mười bốn điểm.”
Đan Khải Tuyền bị Dương Thánh đánh thành tôn tử.
Dương Thánh khinh thường nói: “Chỉ như vậy? Ngươi kém xa Mã Sự Thành?”
Theo như nàng nghĩ, Đan Khải Tuyền điển hình ngoài miệng khoác lác, làm thật thì không được.
Đan Khải Tuyền thua mất hết mặt mũi, hắn hoàn toàn không sức phản kháng. Quách Khôn Nam không vui, hắn quyết định lấy lại danh dự cho Đan Khải Tuyền, trước đó tốt xấu gì hắn cũng tìm cao thủ luyện bóng bàn một thời gian.
Bây giờ đến phiên Quách Khôn Nam lên sân khấu.
Quách Khôn Nam thua mười lăm điểm.
“Tiếp theo.” Dương Thánh điểm danh.
“Không phải tất cả đều tệ như vậy chứ?”
“Ngược cùi bắp không thú vị.” Dương Thánh xoa xoa cổ tay.
Thôi Vũ vốn không tính lên, thấy nàng khiêu khích như vậy, nếu như hắn còn là nam sinh, hắn sẽ nhịn không được, hắn cũng không tin!
“Khôn Nam, đưa vợt bóng cho ta, ta báo thù cho các ngươi!”