Chương 221: Di dời đại pháp độc đáo (3)
Chương 221: Di dời đại pháp độc đáo (3)
Một lát sau, Tiết Nguyên Đồng công bố: “Thôi Vũ, mười tám điểm.”
Dương Thánh cầm vợt bóng, nhìn về phía hai người cuối cùng: “Các ngươi muốn tới chơi hay không?”
Vương Long Long và Hồ Quân ánh mắt hoảng sợ, mẹ nó, chơi cái cù lôi, Ii lên thay nàng dọn vệ sinh hay sao?
“Ai u, đột nhiên có chút đau bụng, đánh không được!” Vương Long Long kêu lên.
Hồ Quân quơ quơ: “Không được, choáng đầu.”
Nhìn thấy biểu hiện của hai người, Dương Thánh khinh thường cười.
“Tiết Nguyên Đồng, ngươi dùng di động gửi số lần trực nhật bọn họ thiếu ta cho ta, đừng nhớ lầm.”
Tiết Nguyên Đồng nói: “Ta là đệ nhất năm, sẽ không nhớ sai!”
Mấy người Mã Sự Thành và Đan Khải Tuyền liếc nhau, trong mắt đều có vẻ kỳ lạ, bọn họ nào ngờ được Dương Thánh thắng mấy người bọn họ, tổng cộng thêm lên mấy chục lần, sắp đủ bọn họ trực nhật tới năm ba.
Này là chuyện cực kỳ lâu về sau, có vẻ như cũng không khó chịu như vậy.
Dương Thánh vừa khéo nhìn thấy ánh mắt của mấy người, tựa như nhìn thấy ý của bọn họ.
Nàng cười lạnh một tiếng, nói với Tiết Nguyên Đồng: “Tiết Nguyên Đồng, thừa dịp còn không có tan học, chúng ta chơi mấy ván.”
“Lần này không tính tiền đặt cược, nếu ngươi có thể thắng ta, ta chia mấy sức lao động cho ngươi, để cho bọn họ trực nhật thay ngươi.”
Hôm nay Dương Thánh thắng quá nhiều, biết không khả năng sẽ có vận may tốt như vậy mãi cho nên chủ động đề nghị như vậy.
Dương Thánh nhìn về phía mấy người, nói: “Các ngươi không ý kiến chứ?”
“Đặc biệt là Đan Khải Tuyền ngươi?”
“Ngươi cũng đừng quên, ngươi thề cái gì.”
Đan Khải Tuyền đã tê rần: “Mẹ nó, còn có thể dời sức lao động như vậy sao?”
Mấy người Mã Sự Thành đều đồng cảm nhau, bọn họ cảm thấy mình bị bán trao tay.
Dương Thánh mời Tiết Nguyên Đồng đánh bóng bàn, lúc này cách tan học còn vài phút. Tuy rằng xong tiết này thì nghỉ nhưng Tiết Nguyên Đồng không phải loại người vừa tan học thì vội vã chạy ra khỏi trường học, nàng định ở lại trường chơi trong chốc lát, chờ đến học sinh bên ngoài ít đi rồi mới theo Khương Ninh đi phố ăn vặt.
Gần đây Cố a di có công việc mới, tiền lương thu vào năm ngàn, đây là năm ngàn đồng sau khi nộp năm hiểm một kim, năm 2013, ở thành phố nhỏ như Vũ Châu, nó có thể nói là đãi ngộ không tồi. Trong nhà dư dả, tuy Cố a di vẫn ăn mặc cần kiệm nhưng đối với khuê nữ lại rất hào phóng, lần trước Tiết Nguyên Đồng lấy được học bổng, Cố a di nhập viện, nàng dùng toàn bộ học bổng. Cho nên trong khoảng thời gian này, Cố a di luôn đổi đủ kiểu cho Tiết Nguyên Đồng tiền tiêu vặt, có khi còn sẽ cho nàng hai phần, dặn nàng ăn cái gì cũng phải cho Khương Ninh mua một phần, không nên ăn một mình.
Nghe Dương Thánh mời, Tiết Nguyên Đồng cầm vợt, từ bên người Khương Ninh dịch xuống.
“Được, chơi mấy ván đi.”
Nàng đứng ở đối diện Dương Thánh, trịnh trọng nói với Khương Ninh: “Ta sẽ bảo vệ cửa thành cho ngươi.”
Khương Ninh cười cười.
Dương Thánh phát bóng trước, nhìn bọn người Mã Sự Thành đứng xung quanh, trêu chọc: “Sao, các ngươi còn không đi, ở lại xem cái gì đâu?”
“Chẳng lẽ còn muốn so chiêu với ta?”
Lúc này mặt Mã Sự Thành quá đau, vốn dẫn một đám huynh đệ đến cho hắn giữ thể diện, kết quả các huynh đệ thua còn thảm hơn hắn. Bây giờ trong lòng hắn cực kỳ phức tạp, hổ thẹn, khó chịu, bất đắc dĩ, đủ loại cảm xúc đan chéo, mà sau đó hắn giống như đột phá gông cùm xiềng xích nào đó, lại không khó chịu như vậy.
Tuy rằng rất xấu hổ khi kéo các huynh đệ xuống nước nhưng ít nhất hắn không cô đơn…… không đúng, các huynh đệ tự nguyện xuống nước, không liên quan gì đến hắn. Đặc biệt là Khải Tuyền thề, Mã Sự Thành hổ thẹn không bằng, bây giờ Khải Tuyền mặt đen, so với Quách Khôn Nam vốn dĩ da đã đen còn nghiêm trọng hơn.
Nghĩ đến đây, Mã Sự Thành vui đùa nói: “Cái này không phải là xem mà là chờ sau đó xem ngươi giao chúng ta cho ai?”
“Biết là được.” Dương Thánh nhìn Mã Sự Thành một cái, nàng không nghĩ tới gia hỏa Mã Sự Thành này còn rất co được dãn được, có chút phong phạm đại trượng phu.
Dương Thánh tuy rằng tuổi không lớn nhưng ở thể dục vận động, thường xuyên đụng tới đủ loại đối thủ, có thể thua được, thản nhiên đối mặt thất bại, thậm chí xong việc còn có thể nói một câu vui đùa, người như vậy cũng không nhiều. Rất nhiều người trưởng thành làm không được. So với Mã Sự Thành, sắc mặt hai người Đan Khải Tuyền và Thôi Vũ khó coi, thậm chí có chút tức giận.
“Ta muốn phát bóng, ngươi cẩn thận một chút.” Dương Thánh nói.
Nàng thấy Tiết Nguyên Đồng đánh bóng bàn với Khương Ninh, biết Tiết Nguyên Đồng kỹ thuật không tồi, nhưng nàng cũng không sợ hãi: “Ta được huấn luyện bóng bàn chuyên nghiệp.”
Dương Thánh phát bóng, Tiết Nguyên Đồng rất là nhanh nhạy, trở tay đánh về.
Hai người so chiêu ngươi tới ta đi. Mấy người Mã Sự Thành hơi rời xa một chút.
Vương Long Long nhìn hai nữ sinh đánh bóng bàn, nói: “Tiết Nguyên Đồng kỹ thuật không tồi, không kém Dương Thánh.”
Thôi Vũ nói tiếp: “Long ca, ngươi đừng phân tích, nếu không phải trước đó ngươi giải thích nói Dương Thánh yếu như thế nào thì ta sẽ không lên đánh với nàng!”
“Thua mười tám điểm.” Thôi Vũ rầu rĩ không vui, người ở đây, hắn thua thảm nhất.
Vương Long Long không nói, không muốn đi lên tìm xúi quẩy, không có biện pháp, ai bảo hắn và Hồ Quân không đi lên thua đâu, bây giờ trong số mấy người, người thua mới có quyền lên tiếng. Đan Khải Tuyền mặt đen, hôm nay hắn mất hết mặt mũi rồi, may mà Bạch Vũ Hạ không ở bên này, bằng không hôm nay hắn không chỗ dung thân.