Chương 238: Xuất hiện, ngọa long phượng sồ thổ lộ! (3)
Chương 238: Xuất hiện, ngọa long phượng sồ thổ lộ! (3)
Nhưng mà nàng nhớ hôm nay tiệc tối Nguyên Đán Thẩm Thanh Nga đề nghị mọi người chơi trò chơi, lúc đó Đan Khải Tuyền hô một tiếng ‘chân tâm thoại đại mạo hiểm’.
Nhớ lại một màn này, Bạch Vũ Hạ cảm thấy đoán đúng phân nửa, tiệc tối Đan Khải Tuyền không chơi được chân tâm thoại đại mạo hiểm, như vậy rất có thể là đang chơi ở ký túc xá.
Chủ yếu là dưới tình huống này, nếu Bạch Vũ Hạ trực tiếp cự tuyệt thì quá kỳ quái.
Vì thế nàng đáp: “A? (icon khóc cười).”
“Đan Khải Tuyền, có phải ngươi đang chơi chân tâm thoại đại mạo hiểm, thua đúng không?”
Ký túc xá nam sinh.
Đan Khải Tuyền đè ngực, hắn cảm thấy trái tim hắn sắp ngừng. Hắn nghiêm túc thổ lộ như vậy, kết quả lại nhận được câu trả lời như đùa.
Hắn rất khó chịu.
“Nam ca?” Hắn quay qua nhìn Quách Khôn Nam.
Quách Khôn Nam lắc đầu, bây giờ hắn cũng không biết bày mưu tính kế như thế nào, chủ yếu là hôm nay thổ lộ như thế này đã vượt ra ngoài khống chế của hắn.
Đan Khải Tuyền nhìn tin nhắn của Bạch Vũ Hạ, đó không phải một tin nhắn, đó là một cái lưỡi lê bén nhọn, đâm nát sự nhiệt tình của hắn.
Hắn trầm mặc thật lâu, sau đó đáp: “Ha ha, như vậy mà ngươi cũng đoán được (icon nhe răng).”
Đan Khải Tuyền buông di động, xoa xoa đôi mắt chua xót, hắn vẫn xoa, vẫn xoa.
Hồ Quân có chút kỳ quái, buổi tối hôm nay hai người này thần thần bí bí, bây giờ lại xoa mắt: “Mắt ngươi sao vậy?”
Giọng nói của Đan Khải Tuyền hơi đổi, tựa như có chút nghẹn ngào: “Bên ngoài gió lớn, hạt cát bay vào trong mắt.”
Hồ Quân lập tức cảm thấy kỳ quái: “Bên ngoài không có gió, hơn nữa không mở cửa sổ.”
Đan Khải Tuyền càng đau, hắn cảm thấy rất khó chịu.
Hắn vỗ bả vai Quách Khôn Nam: “Nam ca, ta muốn chạy bộ, ta muốn đến sân thể dục chạy bộ, cùng đi không?”
“Ta muốn chạy mười vòng!”
Quách Khôn Nam do dự một hồi, bên ngoài lạnh như vậy, hắn mới ngâm chân xong, thời tiết này đi chạy bộ, không dễ chịu a! Nhưng mà thấy hảo huynh đệ thương tâm như vậy, hắn không đành lòng, đành phải nói: “Được, hôm nay liều mình bồi quân tử, đi!”
Hai người ra khỏi phòng ngủ.
Hồ Quân xem không hiểu, đây là có chuyện gì?
Đang đêm mà làm gì thế nhỉ?
Hồ Quân lấy di động ra, trong nhóm gửi một con cóc anh tuấn soái khí, hắn biểu cảm phấn khởi, vứt hành vi cử chỉ khác thường của Đan Khải Tuyền ra sau đầu, tham gia thảo luận.
Ban đêm, đê sông.
Khương Ninh ngồi xếp bằng trên giường, tu luyện ‘Kim Huyền Phân Thần Quyết’, gần đây có Trầm Hồn Hương trợ giúp, thần thức hắn tăng nhiều, tiến triển cực nhanh.
Bên ngoài, cửa lớn nhà chính bỗng truyền đến động tĩnh, hắn dò thần thức ra, nhìn thấy dáng vẻ người tới, Tiết Nguyên Đồng đang gõ cửa.
Khương Ninh thân hình bất động, nhẹ nhàng thúc giục pháp lực, mở khóa cửa.
Hắn dùng pháp thuật truyền âm đến cửa lớn: “Vào đi.”
Tiết Nguyên Đồng lại đẩy một chút, cửa mở, nhẹ nhàng vào phòng.
Nàng một đường chạy chậm đến cửa phòng ngủ Khương Ninh.
“Khương Ninh, Khương Ninh, ngày mai chúng ta đi bờ sông câu cá.” Tiết Nguyên Đồng hô.
“Đã lâu chưa biểu diễn phương pháp câu cá cao siêu của ta cho ngươi xem!”
Nàng ngồi ở mép giường Khương Ninh, khuôn mặt nhỏ nghi hoặc: “Khương Ninh, sao trong phòng của ngươi có khói?”
“Không phải là ngươi lén hút thuốc chứ?” Tiết Nguyên Đồng hít hít cái mũi, không giống như mùi khói.
“Ta đốt hương.” Khương Ninh chỉ vào lư hương trên bàn, vừa rồi hắn dùng Trầm Hồn Hương tu luyện, rèn luyện thần thức.
Tiết Nguyên Đồng thò lại gần, xem xét lư hương, tán thưởng: “Được, không ngờ Khương Ninh ngươi còn có nhã hứng như vậy? Chậc chậc.”
“Mùi cũng thơm.” Nàng ghé sát vào lư hương, hít một ngụm, hít mùi hương tràn ra, một chút cũng không để lại cho Khương Ninh.
Nàng chỉ cảm thấy tâm thần thanh minh: “Oa, thật thoải mái!”
Khương Ninh một đầu hắc tuyến, Tiết Nguyên Đồng làm như vậy sẽ ảnh hưởng hắn tu hành.
Tuy nói Trầm Hồn Hương trải qua hắn luyện chế thì có lợi ích rất lớn với người bình thường.
Khương Ninh ghẹo nàng: “Ngươi không cần hít, hương này của ta có công hiệu thần kỳ.”
“Công hiệu gì?” Tiết Nguyên Đồng thường lên mạng, biết có chút hương có thể trợ ngủ, có chút hương là an thần, hoa hoè loè loẹt.
Khương Ninh nói: “Hương này của ta có công hiệu cực kỳ thần kỳ, nó là trợ giúp người ta ăn uống điều độ, nếu hít quá nhiều thì sẽ ba ngày ba đêm không muốn ăn, ăn cơm không vô.”
Tiết Nguyên Đồng kinh hãi, lập tức ngừng hít, sau đó bảo trì trạng thái không hít thở, nói chuyện: “Khương Ninh, ngươi đừng hòng gạt ta?”
“Gạt ta, ngươi nghĩ ta sẽ sợ hay sao?”
Tiết Nguyên Đồng nói đến đây, bởi vì thiếu hơi, tiếng nói thay đổi, nàng vội vàng rút khỏi phòng, cách xa vài mét mới hít một hơi mạnh.
Sau đó làm bộ không để bụng: “Hừ, trong phòng ngươi quá chán, vẫn là không khí bên ngoài mới mẻ hơn.”
Nàng đứng ở ngoài cửa, kinh nghi bất định: “Khương Ninh, chỉ hít một chút hương khí, sẽ không ăn không ngon chứ?”
“Sẽ không.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Tiết Nguyên Đồng sợ bóng sợ gió một hồi.
Nàng không vào nhà Khương Ninh, đứng ở bên ngoài nói chuyện với Khương Ninh.
“Khương Ninh, ta thấy ngươi mua cần câu, ngày mai có dám thi câu cá với ta hay không?”
“Chúng ta nhiều so xem ai câu được nhiều cá hơn.”
Khương Ninh suy nghĩ một chút, ngày mai Nguyên Đán, Tứ Trung cho nghỉ một ngày, hắn phải đi biệt thự Hổ Tê Sơn tế luyện phi chu.
“Ngày mai buổi sáng không được, ta có chút việc, ngày mai buổi chiều đi.”
Tiết Nguyên Đồng cũng định chiều đi, sáng ngày mai nàng phải ngủ cho đã.