Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 543 - Chương 543: Người Tham Gia Không, Ngươi Có Xem Không? (3)

Chương 543: Người tham gia không, ngươi có xem không? (3) Chương 543: Người tham gia không, ngươi có xem không? (3)

Trương Trì nghe thế thì không muốn ra lắm, đợt thi tháng trước đi ăn gà om nấm, Nghiêm Thiên Bằng làm hỏng cả chuyện, giờ hắn vẫn nhớ, không muốn kết nghĩa anh em với Nghiêm Thiên Bằng nữa.

Nhưng hình như hắn có chuyện tìm mình, Trương Trì cũng ngại trở mặt.

Nhỡ tìm hắn là có việc tốt gì thì sao?

Dù chuyện có tệ đi chăng nữa thì cũng có thể mượn điện thoại hắn chơi.

Trương Trì ra đến cửa, Nghiêm Thiên Bằng liền khoác vai hắn: "Người anh em, ta đưa ngươi đi phát tài!"

"Phát tài?"

"Giàu to luôn đấy, hai anh em ta ra ngoài nói chuyện!"

Nghiêm Thiên Bằng rất cẩn thận, hắn không thể để người ta nghe được phương pháp tuyệt vời của hắn.

Vương Long Long quay mắt đi.

Mã Sự Thành nói: "Long Long, giờ tự học buổi tối kết thúc đừng vội về, ta đãi ngươi ăn thịt nướng."

Hắn nhìn sang hai bên, nói: "Nam ca, Quân ca và Khải Tuyền nữa, cả lũ luôn, ta đãi!"

Quách Khôn Nam: "Anh em tốt!"

Ôi thịt nướng, một bữa giá cũng chát đấy.

Hồ Quân đảm bảo rằng: "Về sau nếu Mã ca có chuyện, cứ việc nhờ ta!"

...

Sắp lên lớp.

Thôi Vũ gian tà nói: "Xem phim trên lớp không Quế ca?"

Mạnh Quế: "Không hay lắm đâu?"

Thôi Vũ: "Ta cứ thích xem trước mặt Trần Hải Dương đấy!"

"Haizzz." Mạnh Quế: "Thế thì bất kính quá, làm chuyện ấy ngay trong lớp thì quá là mất dạy."

"Thế ngươi xem không?" Thôi Vũ hỏi.

Lớp tiếng Anh.

Trần Hải Dương mang theo tiết học, mặt trời chiều nghiêng xuống đỉnh đầu trụi lủi của hắn, nổi lên ánh mắt sắc bén lóe lên.

Giờ khắc này, Trần Hải Dương không còn là một vị giáo viên tiếng Anh bình thường, hắn chính là Quang Minh!

Bởi vì tính tình Trần Hải Dương dữ dội, cho nên bạn học lớp 8 phần lớn tương đối kính sợ hắn, không làm động tác nhỏ trong lớp học của hắn.

Dù sao vị giáo viên này, ngay cả chủ nhiệm năm nhất cũng dám trực tiếp mắng chửi.

Trần Hải Dương nói một câu tiếng Anh, đại khái là: “Các bạn mở sách giáo khoa ra, tiếp tục tiết hôm qua.”

Mã Sự Thành ngồi phía sau nghe vẻ mặt mơ hồ, tiếng Anh của hắn rất tốt.

Mã Sự Thành dứt khoát không nghe giảng, hắn tìm ra một quyển từ điển tiếng Anh nho nhỏ, bắt đầu nhớ từ đơn.

Vương Long Long như gặp quỷ, mở to hai mắt, hoảng sợ: ‘Tình huống gì vậy, Mã ca ta bắt đầu học tập!’

Hắn 100% không nhìn lầm, Mã Sự Thành đang xem từ điển tiếng Anh!

Vương Long Long nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Mã ca đột nhiên học tập?

Hắn nghi hoặc không thôi.

Chợt, Vương Long Long vui mừng, cuối cùng Mã Ca cũng cố gắng.

Kỳ thi tháng này, thành tích của Mã ca quá nghịch thiên, đứng đầu toàn trường, đếm ngược.

So với Ngô Tiểu Khải phát huy bình thường, còn ít hơn một mảng lớn.

Phải biết rằng, Ngô Tiểu Khải tự thuật, mỗi cuộc thi, hắn thường ngủ trước một tiếng, lúc sắp ra khỏi trường thi, hắn tỉnh lại cầm bút tùy tiện vẽ vài đường.

Kết quả còn thi tốt hơn Mã Sự Thành.

Mã Sự Thành cẩn thận nghiên cứu tiếng Anh, hắn dự định học lại từ đầu, nắm giữ ngôn ngữ này.

Trần Hải Dương giảng bài trên bục giảng, các học sinh phía dưới chăm chú nghe giảng, loại học sinh như Trần Khiêm, bởi vì nghe giảng quá mức tập trung, thường xuyên nhíu mày trầm tư.

Tiết Nguyên Đồng ở phía nam không ngẩng đầu lên, quang minh chính đại đặt điện thoại trên bàn học.

Trần Hải Dương tự nhiên chú ý tới một màn này, hắn tất nhiên nghiêm khắc, nhưng cũng giữ lời.

Lớp 10 vừa khai giảng, hắn từng nói, nếu như ai thi tiếng Anh được điểm cao, như vậy bạn học đó, chỉ cần đừng ảnh hưởng đến việc đi học, tùy ý làm gì cũng được.

Trần Hải Dương dạy học hai mươi năm, dạng học sinh gì mà chưa từng thấy qua?

Tiết Nguyên Đồng quả thật không cần hắn quản.

Góc phía bắc phòng học.

Có một quang cảnh khác.

Trong mắt Thôi Vũ như có ngọn lửa sáng ngời, tiết tiếng Anh của Trần Hải Dương, hắn hoàn toàn nghe không hiểu, lại càng không muốn nghe.

Thôi Vũ là một người có chủ kiến, hắn không muốn học tiếng Anh, cảm thấy thứ đó không có tác dụng gì.

So với học tiếng Anh, hắn có việc quan trọng hơn để làm.

Thôi Vũ phủi Trần Hải Dương, thấy hắn đang nhìn về phía bên kia, vì thế Thôi Vũ len lén lấy điện thoại ra, lại nhanh chóng đặt về phía trước, dựng ngang.

Sách trên bàn học của hắn chồng chất như núi, che giấu điện thoại trong đó.

Thôi Vũ tự cho là Trần Hải Dương không thể phát hiện.

Khuỷu tay hắn đụng vào Mạnh Quế ngồi cùng bàn.

Sau đó, hắn mở một máy phát video nào đó trong lớp.

Tốc độ tải video còn rất nhanh, nhanh hơn rất nhiều, Thôi Vũ vui mừng không thôi, xem ra tiết này không có học sinh thất đức tải xuống đồ.

Bình thường khi bọn họ kết nối wifi, ghét nhất là một số sinh viên, giống như chưa từng kết nối mạng, kết nối wifi là bắt đầu tải xuống, loại này là chiếm dụng tốc độ mạng nhất.

Video đặc sắc mạnh mẽ, bắt đầu chiếu.

Tác phẩm đặc sắc đến từ công ty truyền thông!

Thôi Vũ vừa quan sát, vừa học tập.

Hơn nữa trong lớp học nghiêm túc nhất của Trần Hải Dương, gấp đôi kích thích!

Tay Thôi Vũ đang run rẩy, cả người run rẩy.

‘Kích thích, quá kích thích!’

Kiểu tóc hơn mười cm của Mạnh Quế ngồi cùng bàn dựng thẳng lên, sau khi hắn phát hiện Thôi Vũ xem phim, trong lòng không an phận, thỉnh thoảng nhìn thầy Trần Hải Dương, thừa dịp hắn không chú ý, vươn đầu tới giám định và thưởng thức.

Giờ phút này nội dung vở kịch còn đang chậm rãi đẩy mạnh, tiến độ rất chậm rất chậm, Mạnh Quế không kiên nhẫn.

‘Phải đợi tới khi nào, hoa đã tàn, bọn họ vẫn chưa thể khai chiến.’

Mạnh Quế tự xưng là thánh nhân, nhưng dù là thánh nhân, xem phim cũng cần tiến nhanh.

Hắn vươn tay, trượt sang bên phải, kéo thanh tiến độ.
Bình Luận (0)
Comment