Chương 557: Bóc trần sự thật
Chương 557: Bóc trần sự thật
Quách Khôn Nam sửng sốt rồi đáp lại: “Ta cũng không biết, A Trà hỏi ta mua bao tiền lá trà, ta đáp thẳng một trăm.”
Mã Sự Thành nghe mà giật mình: “Ngươi không hỏi giá à?”
Quách Khôn Nam hào hứng nhìn họ, ngồi thẳng người: “Hầy, các huynh đệ, nói thật với các ngươi.”
“Trà hay lá trà, chẳng là gì cả, chủ yếu là ta thích giúp đỡ người khác lấy đó làm niềm vui thôi.”
“A Trà là bạn gái của ta, ta trả giá vì nàng là phải thôi đúng không? Dù sao thì về sau nàng là vợ của ta, đàn ông ấy à, có lúc không thể quá so đo được.”
“Chỉ riêng việc 11 giờ đêm mà nàng vẫn thức nói chuyện với ta, các ngươi nói xem, có đáng giá 100 tệ không?”
Đan Khải Tuyền khẳng định đầu tiên: “Ta thấy đáng.”
Nếu đến 11 giờ mà bạch vũ hạ vẫn có thể thức nói chuyện với hắn, đừng nói một trăm tệ, nếu muốn trái tim của Đan Khải Tuyền hắn, hắn cũng cam lòng móc ra cho nàng.
Tình yêu là vô giá.
Vương Long Long đáp: “Ta không hiểu gì cả, nhưng nghe ngươi nói trông rất có đạo lý.”
Hồ Quân lấy xiên tre chọc vào miếng dưa lưới, bỏ vào miệng nhai nhai, miễn bình luận.
Quách Khôn Nam cầm rượu gạo lên, uống một hớp to.
Lúc này, âm báo tin nhắn QQ của hắn vang lên, vì muốn làm cho chúng bạn hâm mộ nên Quách Khôn Nam cố ý để chế độ âm thanh.
Là học sinh cấp ba, họ không muốn để thầy cô phát hiện sử dụng điện thoại nên bình thường đều để yên lặng, giờ QQ vang lên tiếng ting ting như hạt nước rơi vãi.
Quách Khôn Nam càng sung sướng hơn.
“Các huynh đệ, A Trà lạ tìm ta rồi, chờ ta trả lời tin nhắn nàng đã rồi nói chuyện với các ngươi sau nhé!”
Đan Khải Tuyền nghe thấy âm báo tin nhắn quan tâm đặc biệt kia, hắn cũng có bạn tốt muốn quan tâm đặc biệt.
Tiếc là, bạn tốt kia, chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho hắn.
Quách Khôn Nam trả lời tin nhắn, những người khác vốn cho rằng sẽ trả lời nhanh thôi, kết quả lại thành tám chuyện với A Trà, và có vẻ như trạng thái của Quách Khôn Nam không đúng lắm.
Chỉ thấy Quách Khôn Nam giận giữ gõ màn hình.
Mã Sự Thành : “Ngươi sao vậy?”
Quách Khôn Nam thả di động xuống, thở một hơi thật dài, sau đó cảm khái nói: “Các huynh đệ, sau khi có người yêu, ta mới phát hiện ta nghèo túng thế nào.”
Đan Khải Tuyền nghe vậy đáp: “Chắc chắn, có người yêu xong tiêu biết bao khoản.”
Trước kia hắn thích tiêu tiền cho Bạch Vũ Hạ, nhưng Bạch Vũ Hạ chưa bao giờ nhận cả.
Quách Khôn Nam lắc đầu: “A Trà khổ ghê, nàng nói với ta, nàng vẫn đang bán trà.”
“Nàng nói nàng bán hàng trên mạng, đụng phải nhiều khách hàng vô lý, cứ bám mãi.”
“Ta bảo nàng nghỉ ngơi sớm một chút, nàng không nghe, cuối cùng ta hỏi mấy bận, nàng mới nói cho ta, hôm nay nàng bán được ít quá, vẫn còn 80 tệ tiền trà. Nếu hôm nay không bán xong, nàng không ngủ được.”
Quách Khôn Nam nói ra từ tận đáy lòng : “Các huynh đệ, ta xót A Trà quá.”
Mã Sự Thành: “Ngươi định làm thế nào?”
Hắn dự đoán được câu tiếp theo của Quách Khôn Nam rồi.
Quả nhiên y như hắn sở liệu, Quách Khôn Nam: “Ta định tiêu 80 tệ, mua trà của nàng, để nàng nghỉ ngơi sớm chút.”
Đan Khải Tuyền uống hớp thật lớn, rồi đặt mạnh ly thủy tinh xuống bàn: “Nam ca thật ngầu!”
Mã Sự Thành lại hỏi: “Hôm nay ngươi có thể mua lá trà của nàng, để nàng đi nghỉ sớm, vậy ngày mai thì sao?”
“Ngày kia nữa?”
Quách Khôn Nam: “Đời người dài lắm, ta chỉ quan tâm hôm nay thôi.”
“Ta ăn khổ quen rồi, ta không muốn nàng phải chịu như ta.”
Mã Sự Thành phục luôn, yêu qua mạng hấp dẫn đến vậy sao?
Hắn cho rằng Quách Khôn Nam trúng độc nặng lắm rồi, bây giờ không ra tay không được!
Mã Sự Thành cho Long Long một ánh mắt, hai người ăn ý, Vương Long Long nhìn cái hiểu ngay.
Tuy Mã Sự Thành có thể tự ra tay, nhưng nhiều lúc, thường bị quá mất tự nhiên.
Nếu phối hợp cùng Long Long, lại có thể mang tới hiệu quả bất ngờ.
Khi Quách Khôn Nam đang ảo tưởng, Vương Long Long bỗng lên tiếng: “Mấy hôm trước có người add QQ ta, nói là bạn hồi cấp 2, hỏi vay tiền ta.”
Đan Khải Tuyền tỏ vẻ: “Chắc kèo là add ngươi để vay tiền, quá ảo, nếu là ta, còn lâu ta mới cho mượn.”
Hồ Quân đáp: “Nếu là ta, ta sẽ xem quan hệ của ta với hắn thế nào, trước kia ta có đứa bạn cấp 2 chơi thân lắm, tiếc là không có số điện thoại, giờ chẳng liên hệ với nhau được.”
Mã Sự Thành thuận đà hỏi: “Hỏi mượn ngươi bao nhiêu?”
Vương Long Long trả lời: “Không nhiều lắm, 50 thôi, tuy ít, nhưng chắc ta không thể cho mượn lung tung được.”
“50 không phải con số nhỏ.” Quách Khôn Nam nói, 50 tệ là sinh hoạt phí nửa tuần của hắn đấy.
Vương Long Long: “Ta muốn xác nhận hắn có phải bạn học của ta không nên kêu hắn gửi ảnh chụp cho ta.”
“Lúc ấy không nghĩ được nhiều như vậy, mắt thấy mới đáng tin mà.” Vương Long Long đáp.
“Kết quả hắn không muốn gửi ảnh cho ta, ta càng nghĩ càng thấy sai, sau đó ta nghĩ ra một cách, cuối cùng xác định được hắn không phải bạn học của ta.”
Đan Khải Tuyền tò mò: “Cách gì?”
Vương Long Long tiếp lời: “Không biết các ngươi có nghe qua cái này chưa, trên mạng có người sử dụng mã code, tạo ra một trang web có tool, chỉ cần nhấn vào địa chỉ web, là có thể chiếm quyền camera ở máy chính, sau đó chụp ảnh truyền đến trang web kia.”
“Ta gửi địa chỉ đó cho bạn học của ta, hắn vừa nhấn vào link, ta lập tức nhìn thấy ảnh chụp của hắn, hắn không phải bạn học của ta, là kẻ giả mạo!”