Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 558 - Chương 558: Bóc Trần Sự Thật (2)

Chương 558: Bóc trần sự thật (2) Chương 558: Bóc trần sự thật (2)

“May mà kiểm tra trước, không chắc ta mất oan 50 tệ rồi.” Vương Long Long tỏ vẻ như vừa sống sót sau tai nạn, diễn giống y hệt.

Hắn thầm nghĩ, ‘Mã ca kỹ thuật diễn xuất này của ta ngươi định cho mấy điểm?’

Đan Khải Tuyền trầm tư vài giây, đột nhiên nhìn Quách Khôn Nam, như tỉnh ngộ: “Đúng vậy Nam ca, ngươi có muốn thử không, xem bạn gái ngươi trông như thế nào?”

Mã Sự Thành thầm nghĩ Đan Khải Tuyền này giỏi ghê, căn bản không cần hắn phải tự ra tay.

Quách Khôn Nam nghe vậy không vui nói: “Ngươi cảm thấy A Trà là kẻ lừa đảo?”

“Ta xem ảnh chụp nàng rồi, nàng chắc chắn sẽ không gạt ta đâu.”

“A Trà là cô gái lớn lên ở Đại Sơn, sống dựa vào ông bà nội.”

Đan Khải Tuyền xua tay liên tục: “Không không không, ta không có ý gì khác, ta chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi. Chẳng lẽ ngươi không muốn thấy mặt mộc của người yêu mình à?”

Quách Khôn Nam từ chối thẳng thừng: “Không hề, ta không phải loại người như vậy.”

Vương Long Long: “Nghe nói mặt mộc và mặt sau khi trang điểm của con gái, hoàn toàn là hai người khác biệt.”

Quách Khôn Nam: “Ta tin tưởng A Trà.”

Hắn là người đàn ông có giới hạn, tuyệt đối không xâm phạm quyền riêng tư của người khác.

Mã Sự Thành nói: “Ta biết trang web đó, hình như vi phạm tiêu chuẩn, sắp phải tạm dừng hoạt động rồi, Long Long ngươi biết bao giờ tạm dừng không?”

Vương Long Long rất ư là phối hợp: “Ta nhớ là 12 giờ tối nay, tiếc thật.”

Hắn vừa nói xong, Đan Khải Tuyền liền nóng nảy: “Nam ca Nam ca, còn chưa đến một tiếng, cơ hội cuối cùng đó.”

Quả nhiên sắc mặt của Quách Khôn Nam thay đổi, trong lòng hắn toàn là suy nghĩ hỗn loạn, hắn đấu tranh thật lâu, cuối cùng vẫn không thể chống lại cám dỗ: “Long Long, gửi link web cho ta.”

Vương Long Long vội lấy điện thoại mã Sự Thành, đăng nhập QQ, gửi địa chỉ web cho Quách Khôn Nam.

“Nam ca, ngươi ấn thử xem dùng được không?” Vương Long Long nói.

Bên Quách Khôn Nam ấn thử, bên Vương Long Long lập tức xuất hiện một bức ảnh, hắn bèn đưa cho các huynh đệ xem.

Đan Khải Tuyền tấm tắc khen lạ: “Đúng là chụp được ảnh Nam ca, đỉnh thật.”

Hồ Quân: “Hay ghê, xin link đi.”

Quách Khôn Nam chắc là web dùng ổn, hít sâu một hơi, bỗng nhiên thấy sốt ruột.

Vương Long Long: “Dùng chứ?”

Quách Khôn Nam hỏi thử: “Dùng thật à?”

Mã Sự Thành không thèm để ý: “Tùy ngươi thôi, Long Long nói web sắp đóng cửa rồi đấy, ngươi không dùng cũng chẳng sao.”

Đan Khải Tuyền: “Cơ hội chỉ có một lần thôi.”

Vương Long Long: “Ngươi dùng đi, nhỡ chụp dính cái không nên chụp thì bọn ta sẽ không xem.”

“Vậy để ta gửi cho A Trà.”

Quách Khôn Nam run rẩy gõ chữ.

“A Trà ngươi đang làm gì vậy?”

A Trà: “Ngươi ta đang bán trà nè, khó bán quá, buồn ngủ ghê, ta muốn đi ngủ.”

Quách Khôn Nam thầm nói trong lòng ta lập tức mua trà của ngươi đây, ngươi đừng vội nha A Trà.

Hắn gửi tin nhắn: “Ta phát hiện một trang web vui lắm.”

Tay hắn run lên, rán địa chỉ web vào khung chat, rồi do dự nửa giây mới click gửi.

Vừa gửi xong hắn lập tức cảm thấy áy nảy, A Trà đơn thuần như vậy, tin tưởng hắn như vậy, hắn lại làm ra việc đê tiện như thế.

Hắn là tên tiểu nhân, là con chuột trong bóng đêm!

Không xứng với A Trà thuần khiết.

Vì muốn được an ủi tâm lý, Quách Khôn Nam lập tức hỏi chúng bạn: “Các huynh đệ, ta làm vậy có phải là sai không?”

Vương Long Long: “Làm rồi còn nghĩ gì nữa.”

Đan Khải Tuyền: “Mau xem ảnh đi.”

Quách Khôn Nam thầm áy náy trong lòng một chút, rồi nhìn về phía di động một cách chờ mong.

Ngay sau đó.

Quách Khôn Nam mở mắt thật to nhìn vào màn hình, cơ thể run như cầy sấy.

Lúc sau, hắn dần ngồi vững lại, cả người dại ra, mất đi biểu cảm trên mặt.

Khô như cây héo.

“Nam ca, Nam ca?” Đan Khải Tuyền chạy lại vỗ mặt hắn.

“Nam ca sống dậy đi Nam ca.”

“Uỳnh!” Di động của Quách Khôn Nam rớt xuống bàn.

Đan Khải Tuyền, Vương Long Long, Hồ Quân thi nhau chạy lại ngó màn hình.

Giờ là đêm rồi, ánh sáng kém, khỏi lo lắng di động bị phản quang.

Vì thế thứ họ nhìn thấy, là gương mặt đầy râu lôi thôi của một người đàn ông.

Đan Khải Tuyền sợ hãi, hắn chỉ vào di động: “Nam ca, ngươi yêu đương qua mạng với đàn ông à!”

...

Đêm, 11 giờ.

Bãi sông.

Trong phòng ngủ của Khương Ninh, ánh đèn lập lòe, truyền ra tiếng vang kịch liệt.

Tiết Nguyên Đồng ngồi co mình trên ghế, đôi tay nắm lấy tay cầm, con ngươi đèn nhánh, nhìn chằm chằm màn hình 24 inch trước mặt.

Khương Ninh thì dựa vào ghế sofa, tay cầm một quyển sách.

Từ góc độ của hắn, vừa khéo có thể nhìn thấy, mái tóc hơi ẩm nước của Tiết Nguyên Đồng rủ xuống từng giọt nước.

Họ ăn trái cây xong, Tiết Nguyên Đông đi tắm, bởi vì tóc chưa khô, đi ngủ không tiện nên nàng chạy tới phòng Khương Ninh chơi, chờ tóc khô luôn.

Khương Ninh sợ nàng chán, bèn mở game cho nàng chơi.

Bây giờ Tiết Nguyên Đồng đang đắm chìm vào game rồi.

“Hhuhu, Khương Ninh, tay cầm rung rung làm ta thoải mái ghê.”

“Sao lại thấy thoải mái vậy?”

Tiết Nguyên Đồng nắm chặt tay cầm, cùng với đòn tấn công của nàng, tay cầm không ngừng rung lên, mang đến cảm giác chân thật.

Nàng đang cầm là tay cầm ps4 mới nhất.

Khương Ninh hỏi: “Ngươi định bao giờ ngủ?”

Tiết Nguyên Đồng: “Đừng gấp, chờ ta đánh xong ván này đã.”

Nàng điều khiển nhân vật nữ, đi vào map mới, kẻ bắt cóc hung ác đông nghìn nghịt, nắm súng tự động, không ngừng xung phong liều chết lao đến.

Nhưng nhân vật nữ do Tiết Nguyên Đồng điều khiển, không hề sợ hãi một chút nào, nàng lấy cung tên ra, bắn ra từng mũi tên, đại sát tứ phương, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Bình Luận (0)
Comment