Chương 559: Không có việc gì đừng tự tìm phiền phức
Chương 559: Không có việc gì đừng tự tìm phiền phức
Nàng chính là vô địch!
Tiết Nguyên Đồng giết đến đã tay, mà kẻ địch xông lên càng ngày càng nhiều.
Mắt Tiết Nguyên Đồng lóe sáng, nàng ngạo nghễ hô: “Khương Ninh, vì sao càng nguy hiểm ta càng thấy bình tĩnh, ta nhìn thấy mấy thứ đáng sợ, ta không những không sợ hãi mà còn muốn giết sạch bọn chúng, tiêu diệt toàn bộ!”
Khương Ninh bỏ sách xuống, chậm rãi nói: “Bởi vì ngươi đang nắm cái tay cầm.”
Tiết tự học sáng thứ sáu.
Tại hàng ghế sau lớp tám, vị trí ngồi của tứ đại, còn trống một chỗ.
Chỉ còn lại ba vị tuấn kiệt.
Hàng ghế trước, Đơn Khải Tuyền đang đọc thuộc lòng thơ cổ đại thỉnh thoảng lại quay đầu ra sau, trên mặt lộ ra nụ cười thương hại.
Tối hôm qua, Nam ca gửi hàng trăm tin nhắn cho bạn trai yêu qua mạng của hắn, nói vô số lần câu “Ta không tin!”
Nhưng kết quả nhận được lại là, bị xóa khỏi danh sách bạn bè.
Đêm hôm đó, Nam ca bị tổn thương sâu đậm.
Hai mắt hắn đỏ hoe, đến sân thể dục ngồi suốt một đêm.
Sân thể dục nối liền với cửa sau của trường trung học số bốn, nên có mấy con chó hoang đã đến ngồi qua đêm cùng Nam ca.
Bây giờ tâm lý của Đơn Khải Tuyền rất kỳ lạ, hắn vừa đồng tình, lại vừa thấy buồn cười.
“Nam ca thật đáng thương quá đi.”
“Hẹn hò trên mạng à, không có kết quả đâu, vẫn là yêu đương ngoài đời đáng tin cậy hơn.”
Đơn Khải Tuyền là một người thích sự chân thật.
Hắn cảm thán: “Còn nửa tháng nữa thôi là bắt đầu khai mạc đại hội thể thao rồi.”
“Tiếp theo, ta sẽ lên sân khấu biểu diễn, ta phải chứng minh cho Nam ca thấy【Tình yêu】là gì.”
…
Tiết tự học kết thúc sớm.
Hồ Quân tìm đến hàng ghế đầu: “Khải Tuyền, đi căn tin ăn sáng thôi, tiện thể mua một ly súp cay cho Nam ca luôn.”
Tối hôm qua Hồ Quân đến sân thể dục ngồi với Nam ca, Đơn Khải Tuyền cũng đi theo, mà Hồ Quân không đủ nghị lực, ngồi được hai giờ đã rời đi rồi.
Còn Đơn Khải Tuyền, thế mà lại ngồi đến bốn giờ mới rời đi.
Trong khi đó đương sự Nam ca, sáu giờ sáng ký túc xá mở cửa, hắn lập tức đẩy cửa ký túc xá, nằm xuống giường ngủ say sưa.
Hồ Quân và Đơn Khải Tuyền tìm đến lớp trưởng Hoàng Trung Phi để bao che cho hắn, nếu không một khi chủ nhiệm đi tuần tra lớp, phát hiện lớp thiếu đi một người, chắc chắn sẽ không tránh được phiền phức.
Đơn Khải Tuyền nói: “Được thôi, bánh quẩy trong căn tin ăn cũng khá ngon.”
Vì căn tin của trường trung học số bốn được một vị ký hợp đồng hoàn toàn, cho nên dẫn đến hương vị của đa số các món ăn đều rất bình thường, chỉ có một số ít là ngon, và bánh quẩy là một trong số đó.
Tiết Nguyên Đồng nghe xong thì âm thầm nuốt nước miếng, nàng cũng thèm ăn bánh quẩy của căn tin từ lâu rồi.
Bình thường nếu tiết tự học kết thúc sớm, có rất nhiều bạn học trong lớp kết thành nhóm để đi xuống căn tin ăn sáng, đông vui vô cùng.
“Khương Ninh, chúng ta đi căn tin ăn sáng đi.” Tiết Nguyên Đồng nói.
Khương Ninh khó hiểu: “Nhưng sáng nay ngươi đã ăn rồi mà?”
Bọn họ không ở nội trú nên ăn sáng khá là sớm, thường là sẽ ăn trước tiết tự học.
Tiết Nguyên Đồng giả vờ không hiểu hỏi: “Hả, ta ăn cơm chưa nhỉ?”
“Sao ta lại quên mất tiêu rồi?”
Khương Ninh suy nghĩ: “Lừa mình dối người.”
Hắn ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, thản nhiên lật sách đọc: “Ngươi mà ăn nhiều quá thì ta không thể chở ngươi bằng xe đạp nổi đâu.”
Tiết Nguyên Đồng đảm bảo: “Không sao cả, ta lái xe chở ngươi.”
Khương Ninh nghĩ thầm, nếu là vậy, cả hai đừng mong về được tới nhà.
“Ra chơi tiết hai hẵng đi căn tin.” Khương Ninh nói.
Giữa các tiết học cách nhau ba mươi phút, thời gian ăn khá dư dả, một số học sinh ngoại trú có thể sẽ lại đói bụng trong giờ ra chơi, nên lại đến căn tin ăn thêm một bữa.
“Nhưng chẳng phải tiết hai chúng ta sẽ luyện Thái Cực sao?” Tiết Nguyên Đồng rầu rĩ.
Khương Ninh: “Vừa hay, căn tin vắng người.”
Tiết Nguyên Đồng ngạc nhiên nhìn Khương Ninh: “Chẳng lẽ ngươi không tính luyện Thái Cực sao?”
Gần đây, Đơn Khánh Vinh liên tục lải nhải về tầm quan trọng của Thái Cực, với tư cách là học sinh của trường trung học số bốn, chúng ta tuyệt đối không được lơ là.
Chỉ cần học sinh nào không bị bệnh nặng thì phải có mặt để học Thái Cực, một lần vào nghỉ giữa tiết buổi sáng, một lần vào lúc tan học buổi chiều, trong giờ thể dục càng phải hết sức tập trung.
Các bạn học khổ không nói nên lời, đã sớm chán ngấy Thái Cực.
Khương Ninh lạnh nhạt nói: “Ta mà cũng cần phải luyện sao?”
Trần Tư Vũ hàng ghế trước nghe được thì lập tức quay đầu lại nhìn Khương Ninh, nàng nhớ lại các động tác Thái Cực của Khương Ninh, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả giáo viên hướng dẫn của bọn họ.
“Không cần phải tập luyện thật.” Trần Tư Vũ nói.
Khương Ninh khẽ liếc nhìn Trần Tư Vũ, hai chị em này lại ít thay đổi thân phận hơn rồi.
Tiết Nguyên Đồng: “Hừ, đắc ý cái gì, ta cũng có thể làm được.”
Trần Tư Vũ: “Ngươi là người không đúng tiêu chuẩn nhất đấy!”
Tiết Nguyên Đồng bị chọc thủng mặt nạ, nàng bĩu môi nói: “Là do trước đây ta không nghiêm túc luyện tập thôi, chỉ cần ta nỗ lực một chút, chắc chắn sẽ dọa các ngươi sợ xanh mặt.”
Nàng đã quyết định rồi, buổi tối mỗi ngày nàng sẽ đến nhà Khương Ninh, tìm lý do để hắn truyền đạt kinh nghiệm của mình cho nàng.
…
Cuối cùng, thời gian nghỉ giữa giờ đã đến, nhưng Khương Ninh lại không cùng Tiết Nguyên Đồng đi ăn sáng.