Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 560 - Chương 560: Không Có Việc Gì Đừng Tự Tìm Phiền Phức (2)

Chương 560: Không có việc gì đừng tự tìm phiền phức (2) Chương 560: Không có việc gì đừng tự tìm phiền phức (2)

Trong lớp còn rất nhiều học sinh, phần lớn mọi người đều đang nói chuyện phiếm, hoặc lôi sách ra đọc.

Đại hội thể thao kỷ niệm ngày thành lập trường dự kiến sẽ diễn ra vào cuối tháng, khuôn viên trường lúc này ngập tràn trong bầu không khí vui vẻ, thường xuyên thấy xe tải vận chuyển đồ đi vào trong trường, công nhân dọn chậu hoa trang trí khuôn viên trường, hơn nữa kì thi tháng cũng vừa kết thúc, nên lúc này, đám học sinh đang vô cùng háo hức.

Nhưng, luôn có những học sinh không dễ bị tác động từ bên ngoài làm ảnh hưởng, trong lòng bọn họ chỉ có học tập thật chăm chỉ để thi đậu đại học, sau đó trở nên tỏa sáng.

Tại lớp tám, Trần Khiêm chính là sự hiện diện tiêu biểu cho kiểu người này, hắn còn là một trong những người xuất sắc nhất trong số đó.

Tuy rằng có nhiều học sinh cũng nỗ lực, nhưng vì hoàn cảnh sống, nên bọn họ chỉ biết mơ màng cắm đầu vào học mà không hề hay biết mình nỗ lực vì điều gì.

Còn Trần Khiêm, hắn biết rõ tại sao mình phải nỗ lực, hắn có mục tiêu rõ ràng, có cả mục tiêu dài hạn và mục tiêu ngắn hạn.

“Trong sách tự có lầu cao ốc, trong sách tự có người như ngọc.” Trần Khiêm vùi đầu học bài.

Các học sinh lớp tám đang chăm chú làm việc của mình thì bỗng nhiên có người bước vào cửa lớp.

Đó là một nam sinh khoác trên mình áo khoác hiệu, quần hàng hiệu, giày hàng hiệu và đồng hồ bạc hàng hiệu trên tay.

Hắn trông vô cùng phấn chấn, biểu cảm cực kỳ tự tin, như thể mọi thứ hắn muốn hắn đều có được dễ như trở bàn tay vậy.

Hắn chính là Tề Thiên Hằng của lớp hai khối mười, ba hắn là chủ của một xưởng sản xuất.

Sau lưng Tề Thiên Hằng là một nam sinh đầu ụp tô, quần lửng, đi giày tod, khí thế của nam sinh này hoàn toàn bị Tề Thiên Hằng lấn áp, giống như chó săn theo sau.

Tề Thiên Hằng nhìn xung quanh một vòng, lúc này có rất nhiều bạn học đã chú ý đến hắn, nhưng Tề Thiên Hằng lại không hề quan tâm, khóe miệng hắn để lộ ra một nụ cười ung dung thong thả.

Tề Thiên Hằng đi giày hàng hiệu vào lớp, đồng thời lướt ngang qua Đan Kiêu.

Bộ đồng phục quê mùa trên người Đan Kiêu trông quá khác biệt so với đống đồ đắt tiền của Tề Thiên Hằng, khiến cho Đan Kiêu giống như một kẻ ăn mày vậy.

Nhưng Đan Kiêu lại không hề tự ti, chỉ cần hắn muốn gì, hắn sẽ tự mình lấy.

Khóe mắt hắn khẽ lướt qua chiếc đồng hồ trên tay Tề Thiên Hằng, hắn kinh ngạc nói: “Lại đổi đồng hồ rồi, là blancpain 6654.”

Chiếc đồng hồ này còn đắt hơn nhiều so với chiếc trước, phải tính bằng tiền tỉ.

Đan Kiêu không khỏi hít một ngụm khí lạnh, một học sinh trung học mà lại có thể sở hữu chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy, so với toàn tỉnh, cũng được coi là hiếm thấy rồi!

Đan Kiêu bất lực nhún vai, đeo trên tay Tề Thiên Hằng thật phí phạm của trời.

Trước đây hắn vốn muốn ra tay, nhưng Tề Thiên Hằng vẫn luôn đeo chiếc đồng hồ này trên tay, nên hắn không thể xuống tay được.

Không giống như hồi học tiểu học, trong lớp có đứa mua đồng hồ điện tử chống nước để khoe khoang, chuyền cho người này đến người kia xem, sau đó chuyền đi phương nào cũng không ai hay.

Chiếc đồng hồ đó đã đi đâu?

Cũng chỉ có Đan Kiêu biết.

Tề Thiên Hằng chậm rãi đi đến trước bàn học của Dương Thánh.

Dương Thánh tựa lưng vào ghế, lật cuốn sách ngoại khóa lịch sử, thích thú ngồi đọc.

Tề Thiên Hằng nhìn chằm chằm Dương Thánh, hôm nay Dương Thánh vẫn mặc đồng phục thể dục, nhưng khác ở chỗ, mái tóc ngắn của nàng được buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt cũng xinh đẹp hơn so với ngày thường.

Tề Thiên Hằng xuất thân giàu có, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nữ sinh như Dương Thánh.

Tề Thiên Hằng lại gần nói: “Đang làm gì đó?”

Dương Thánh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nói: “Thở.”

Tề Thiên Hằng cười gượng hai tiếng: “Ha ha, ta cũng đang thở nè.”

“Ừ.” Dương Thánh tiếp tục lật sách, hoàn toàn không để ý đến hắn.

Tề Thiên Hằng xấu hổ đứng tại chỗ, sau khi thảo luận với bạn tốt kiêm bạn cùng lớp Lê Thi, hắn tràn đầy phấn chấn đến tìm Dương Thánh để cứu vãn mối quan hệ, kết quả lại rơi vào tình cảnh xấu hổ như hiện tại.

Hắn muốn trực tiếp tặng quà cho Dương Thánh, nhưng Lê Thi lại ngăn cản, nàng nói ngàn vạn lần không được tặng quà cho một cô gái khi cả hai còn chưa quen nhau, vì người ta căn bản sẽ không nhận, trừ khi đối phương là thể loại con gái ham tiền.

Tề Thiên Hằng biết Dương Thánh không phải là một người ham tiền, nếu không lúc trước bồi thường xe đạp, đối phương đã sớm nổi giận rồi.

Trước đây hắn từng dùng cách đưa đồ ăn sáng để cứu vớt hình tượng, kết quả đồ ăn sáng đều bị Trương Trì ăn sạch.

Nghĩ tới đây, Tề Thiên Hằng giận sôi máu.

Theo bản năng, hắn lập tức quy toàn bộ nguyên nhân thất bại của hắn cho Trương Trì.

Tề Thiên Hằng tìm một cái ghế ngồi xuống, cách Dương Thánh không xa.

“Có thể trước đây chúng ta có chút hiểu lầm.” Tề Thiên Hằng định trò chuyện với Dương Thánh.

Dương Thánh: “Không hiểu lầm.”

Một câu khiến Tề Thiên Hằng cứng người, hắn ngừng vài giây rồi lại nói tiếp: “Dương Thánh, ta đã suy nghĩ nghiêm túc rồi, trước đây ta đạp lên xe đạp của ngươi, là ta không đúng, con người luôn có lúc bốc đồng mà, lần trước là do ta vô ý.”

Dương Thánh vẫn trả lời theo phép lịch sự: “Ừ.”

Nàng tiếp tục đọc sách, đối với loại người như Tề Thiên Hằng, nàng một chút cũng không muốn tiếp xúc.

Nhưng Tề Thiên Hằng lại bám riết không tha: “Không thì như vậy đi, chúng ta bắt đầu làm bạn bè trước, sau này ngươi sẽ biết ta là người thế nào thôi.”
Bình Luận (0)
Comment