Chương 561: Không có việc gì đừng tự tìm phiền phức (3)
Chương 561: Không có việc gì đừng tự tìm phiền phức (3)
Tề Thiên Hằng tự cho rằng hắn là người tốt, một cô gái như Lê Thi còn cảm thấy hắn tốt mà, Tề Thiên Hằng còn rất giỏi kết bạn.
Dương Thánh đáp: “Ta cảm thấy không làm bạn bè sẽ tốt hơn.”
…
Tề Thiên Hằng tự làm mình bẽ mặt.
Trước khi rời đi, hắn thấy Trương Trì và Nghiêm Thiên Bằng đang đứng ngoài hành lang nói chuyện, cùng nhau bàn bạc phương pháp làm ăn.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy những câu như “Đặt mục tiêu nhỏ trước, rồi hẵng đặt mục tiêu lớn sau”, “kiếm con mẹ nó năm sáu trăm luôn cho đã!”, đại loại vậy.
Tề Thiên Hằng vừa bị Dương Thánh làm cho bẽ mặt, đè nén trong lòng đã lâu, hắn không nhìn nổi cảnh kẻ địch của mình kiêu ngạo như vậy.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên tối sầm.
Tùy tùng Triệu Hiểu Phong đi bên cạnh rất biết nhìn mặt đoán ý, hắn cũng đồng thời hung ác nhìn chằm chằm vào Trương Trì.
Cho đến khi Tề Thiên Hằng đi xuống lầu, đi đến một khu vực không có người phía dưới, Triệu Hiểu Phong mới nói: “Thiên ca, ta đã chuẩn bị xong cả rồi, khi nào muốn xử Trương Trì, ngươi chỉ cần nói một câu.”
Trước đó thấy Trương Trì và Nghiêm Thiên Bằng đi khá gần nhau nên Tề Thiên Hằng mới không dám ra tay, luôn tính toán tìm cơ hội tốt.
Nhưng con người chứ không phải máy móc, sao có thể vẽ ra một kế hoạch hoàn hảo không lỗ hỏng được?
Sau khi bị làm nhục, Tề Thiên Hằng quyết định không đợi nữa, hôm nay phải ra tay, phải trút giận!
“Buổi chiều tan học, ngươi liên lạc với những người khác nhớ chú ý hướng đi của Trương Trì, cơ hội mỗi tuần chỉ đến một lần thôi, nên là ngươi phải làm cho tốt.”
Tề Thiên Hằng dặn dò.
Hôm nay là thứ sáu, có nghĩa là buổi chiều hắn được nghỉ, theo dõi Trương Trì khi hắn đi ra khỏi cổng trường, sau đó bắt hắn lại trên đường đi.
Triệu Hiểu Phong đảm bảo nói: “Thiên ca, ta làm việc ngươi cứ yên tâm.”
…
Trước giờ học buổi chiều.
Quách Khôn Nam im lặng ngồi tại chỗ.
Bạn bè xung quanh đều thở dài nhìn hắn.
Vương Long Long nói: “Nam ca không nói gì nãy giờ rồi.”
Đơn Khải Tuyền: “Tối hôm qua khi trở về, hắn đã bắt đầu trở nên im lặng như vậy, cơm cũng chẳng thèm ăn.”
Hồ Quân: “Nam ca, như vậy là không được, ngươi phải ăn cơm chứ, nếu không chị của ngươi sẽ rất đau lòng đấy.”
Quách Khôn Nam vẫn không nói lời nào.
Thể xác hắn còn sống, nhưng tâm trí đã sớm chết rồi.
Hiện tại hắn không phải người sống, mà chỉ là một cái xác không hồn thôi.
Chuyện xảy ra xung quanh, đối với hắn, tất cả đều trở nên vô nghĩa.
Đạo giáo hoàn hảo mà hắn theo đuổi giờ đây cũng chỉ như một trò đùa.
Quách Khôn Nam lộ ra nụ cười thê lương.
Hắn của bây giờ, bất động giống như cái máy lọc nước trước phòng học vậy.
Nhưng cái máy lọc nước kia, ít ra còn có đôi có cặp, còn hắn thì sao, cô độc một mình.
“Ta chỉ là sự tồn tại dư thừa mà thôi.”
Quách Khôn Nam bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Vương Long Long thừa dịp người khác không để ý, lập tức quay qua hỏi Mã Sự Thành: “Mã ca, Khôn Nam sẽ không sao chứ?”
Mã Sự Thành nói: “Không sao, về ngủ một giấc là ổn lại thôi.”
Vương Long Long: “Ta cũng nghĩ vậy, không phải chỉ bị một thằng con trai lừa thôi sao?”
“Con người khi sống là phải kiên cường!”
Trong lúc đang chơi game, Mã Sự Thành nghe được đám Lư Kỳ Kỳ đang bàn luận về chuyện wifi.
Hiện tại chuyện wifi của lớp tám đã lan truyền ra bên ngoài, rất nhiều học sinh đã biết được.
Dù sao thì mỗi ngày có nhiều học sinh kết nối wifi như vậy, kiểu gì trong số đó chẳng có vài người khoe khoang cho lớp khác biết.
Có lớp, đã bắt đầu ăn theo mua bộ định tuyến.
Sớm muộn gì cũng thành giông bão, nếu bị giáo viên bắt được, chắc chắn sẽ rước về phiền phức không nhỏ, nói không chừng người mua bộ định tuyến còn bị chỉ đích danh.
Mã Sự Thành không dám ngăn cản sự đoàn kết của các bạn học, sau khi suy nghĩ thấu đáo, hắn quyết định dừng tay lại.
Hắn nói với Vương Long Long hai câu, sau đó lấy điện thoại ra, tại trung tâm quản lý, tắt đường truyền wifi.
Rất nhanh, Lư Kỳ Kỳ bàn trước đã phát hiện kết nối mạng bị ngắt.
Ngay sau đó, trong lớp có bạn học đứng lên, nhìn về phía hàng ghế sau hô: “Vương Long Long, sao wifi không dùng được nữa rồi?”
Đối mặt với câu hỏi của các bạn học, Vương Long Long trả lời: “Ta cũng không kết nối được wifi, để ta kiểm tra thử.”
Nói xong, hắn nhanh chóng chạy lên bục giảng, khom lưng nghiên cứu.
Vương Long Long móc bộ định tuyến ra, biểu cảm buồn bã, hắn tuyên bố: “Các bạn học, thật đáng tiếc, bộ định tuyến đã ngừng hoạt động.”
“Chiều nay ta sẽ mang về nhà, chờ sửa được rồi ta lại mang lên cho mọi người sử dụng.”
Dù các bạn học vẫn chưa quen với việc mất wifi, nhưng bộ định tuyến hỏng thì không thể trách Vương Long Long được, vẫn là hắn chia sẻ cho mọi người dùng mà.
Giang Á Nam còn nói: “Không sao cả, ngươi cứ mang về nhà sửa đi.”
Dù sao thì buổi chiều cũng được nghĩ, đợi đến hôm chủ nhật bắt đầu học, nói không chừng đã sửa được rồi, hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả.
Đa phần các bạn học đều hy vọng Vương Long Long sửa được bộ định tuyến, để mọi người có thể tiếp tục dùng ké wifi.
Chỉ có phía bắc hàng ghế sau, Trương Trì, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn chỉ hy vọng bộ định tuyến không sửa được.
Bằng việc này, hắn sẽ mua bộ định tuyến mới để mang lên đây, sau đó “thu phí” sử dụng của mọi người.
Cứ như vậy, Vương Long Long ôm theo bộ định tuyến thoát thân.