Mũi tên loại lớn gắn móc câu treo trên chiến thuyền Trọng Tinh của người Tang, trục quay không ngừng chuyển động, thuyền địch bị kéo vào gần chiến hạm Vạn Quân, hai thuyền lớn va chạm vào nhau, trong khoảnh khắc đó Tạ Cửu Chuyển nhảy lên: "Giết địch!"
"Rõ!"
Mấy trăm chiến binh Đại Ninh từ trên chiến thuyền Vạn Quân nhào lên thuyền đối diện, từ trên cao nhảy xuống giống như một con hùng ưng luôn sải cánh. Binh sĩ hai bên bắt đầu chém giết ở trên boong thuyền, ngay từ đầu đã không có thăm dò, hai bên dường như đều là muốn báo thù.
Tạ Cửu Chuyển một cước đạp ngã tên lính Tang trước mặt, trường đao chém xuống chặt đứt cổ lính Tang, đầu người bị máu xối lăn sang một bên. Tạ Cửu Chuyển giơ tay nhặt đầu người lên, tay trái xách đầu người tay phải cầm đao tiếp tục xông lên phía trước.
Máu nhanh chóng lan tràn trên khắp sàn thuyền, lòng bàn chân đạp trên sàn thuyền phát ra âm thanh khiến người ta sởn tóc gáy. Khi lòng bàn chân rời khỏi sàn thuyền, máu bị bị nhấc lên theo, từng giọt từng giọt lại rỏ xuống.
Chiến hạm Vạn Quân không lớn hơn chiến thuyền Trọng Tinh bao nhiêu nhưng chắc chắn hơn nhiều. Thuyền và thuyền tựa sát vào nhau không ngừng va chạm trong sóng biển, các binh sĩ điên cuồng giết người trong hoàn cảnh lắc lư như vậy.
Về mặt khí thế, ngay từ đầu chiến binh Đại Ninh đã chiếm ưu thế. Đây là một hiện tượng rất kỳ lạ, chiến binh của Đại Ninh luôn có thể áp đảo kẻ thù về khí thế, mặc kệ kẻ địch này là ai, người Hắc Vũ cũng vậy, người Tang cũng vậy, tất cả đều giống nhau.
Tạ Cửu Chuyển dẫn theo bộ hạ của gã giết vào giữa thuyền địch, giết sang bên trái rồi lại vòng sang bên phải giết, rồi lại giết lên đầu, khi giết một vòng thì mọi người đều đã rơi vào tình trạng rất điên cuồng, trên người mỗi người toàn là máu. Sau khi bọn họ hết giết sạch lính Tang thì bắt đầu khiêng thi thể của đồng đội về thuyền của mình, cắt bỏ đầu của từng kẻ địch một.
Tạ Cửu Chuyển trở lại thuyền lớn Vạn Quân rồi quay đầu lại nhìn, phía trước đội ngũ, chiếc Thiết Tê kia vẫn đang lao về phía trước. Chiến thuyền quân địch không có một chiếc thuyền nào dám cứng đối cứng với Thiết Tê, cho dù là chiến thuyền Trọng Tinh lớn hơn Thiết Tê rất nhiều rất nhiều cũng không dám.
"Đó là ai?"
Tạ Cửu Chuyển hô một tiếng: "Lao đích quá gần phía trước rồi!"
"Là thuyền va chạm do giáo úy Cao Thịnh dẫn đầu, hắn là... hắn là giáo úy thân binh của tướng quân Tân Tật Công."
Nghe được câu này Tạ Cửu Chuyển thay đổi sắc mặt, lập tức hiểu dụng ý của Cao Thịnh, gã nói lớn: "Bỏ thuyền địch, đuổi theo đón thắn rở lại, hắn đi vào quá sâu rồi."
Các binh sĩ tháo mũi tên loại lớn trên thuyền địch đem về, chiến hạm Vạn Quân bắt đầu tăng tốc chạy về phía trước nhưng khoảng cách quả thật hơi quá xa.
Trên chiến hạm Thiết Tê, Cao Thịnh mắt đỏ ngầu, trong mắt hắn ta không có gì khác, chỉ có chiếc kỳ hạm của người Tang kia.
Đó là chiến thuyền Thần Mộc của người Tang, còn lớn hơn Vạn Quân một chút, cũng không nhỏ hơn kỳ hạm Thần Uy của Thẩm Lãnh bao nhiêu, liếc mắt một cái là có thể nhận ra đó là kỳ hạm của kẻ thù.
"Đâm qua!"
Cao Thịnh khàn giọng hô to một tiếng.
30 – 40 người trên thuyền đều là thân binh của Tân Tật Công, trong mắt mỗi người đều tràn ngập thù hận, chỉ có thù hận. Tướng quân của bọn họ bị nổ chết ở trong xưởng thuyền, bọn họ làm thân binh mà không thể bảo vệ tốt tướng quân, vậy nhưng tướng quân lại bảo vệ mỗi một người trong số bọn họ.
"Ngăn bọn họ lại!"
Đằng Huy Tam Dư ở trên kỳ hạm hô to một tiếng.
Sau tiếng truyền lệnh, hai chiếc chiến thuyền một trái một phải lao vào chiến hạm Thiết Tê. Hai chiếc thuyền này cùng đâm vào chính là muốn cắt ngang Thiết Tê. Rõ ràng nhìn thấy hai chiếc chiến thuyền của Tang quốc lao đến nhưng Cao Thịnh vẫn không có thay đổi gì, Thiết Tê vẫn giữ tuyến đường đi thẳng tắp.
Ầm!
Một chiếc chiến thuyền Tang quốc húc vào sườn Thiết Tê, Thiết Tê rung lắc kịch liệt, đầu thuyền và thân thuyền va chạm vào nhau, chiến thuyền của người Tang quốc húc chiến thuyền Thiết Tê thủng một chỗ, nhưng Thiết Tê cũng không bị vây khốn, giống như cự thú bị thứ gì đó đè xuống, nó giãy thoát ra rồi tiếp tục xông về phía trước.
Một chiếc chiến thuyền Tang quốc khác có tốc độ chậm hơn một chút, đụng vào đuôi thuyền Thiết Tê, thuyền bị va đụng lắc lư một chút, nhưng các binh sĩ chèo thuyền nhanh chóng điều chỉnh mũi thuyền vẫn lao vào chiến thuyền Thần Mộc.
"Cung tiễn thủ, bắn tên!"
Người Tang điên cuồng hô to, trong mắt mỗi người đều đã có sự sợ hãi. So sánh về thể hình, chiến thuyền Thiết Tê đâm vào Thần Mộc giống như là một con hổ dữ nhào vào con voi khổng lồ vậy.
Bịch một tiếng, cuối cùng chiến thuyền Thiết Tê vẫn húc mạnh vào một bên sườn chiến thuyền Thần Mộc, cả mũi thuyền đều khảm vào trong thân thuyền Thần Mộc. Trong trận rung lắc kịch liệt, Cao Thịnh cầm dây thừng lên quăng đi, hắn ta ngậm trường đao trong miệng, dùng cả tay lẫn chân leo dây thừng lên thuyền lớn Thần Mộc.
Cung tiễn thủ Tang quốc trên thuyền lớn Thần Mộc không ngừng bắn tên xuống, trên vai Cao Thịnh trúng một mũi tên, trên lưng trúng một mũi tên, thế nhưng hắn ta lại không hề có ý dừng lại, ngậm trường đao điên cuồng leo lên trên, ngay cả đau đớn cũng không thể ngăn cản hắn ta, dường như cũng không ảnh hưởng đến hắn ta.
Mấy chục binh lính dưới trướng hắn ta cũng như vậy, ném dây thừng rồi leo lên trên, mặc kệ mũi tên, mặc kệ địch đông ta ít gì đó.
Bọn họ chính là đến liều chết.
20 – 30 chiến binh bò lên trên thuyền lớn Thần Mộc, mà bốn phía đã sớm có lính Tang nhiều không đếm xuể xông tới.
"Đền đáp ơn quốc gia, đền đáp tướng quân!"
Cao Thịnh gào thét một tiếng, cầm đao xông lên.
Mấy tên lính Tang dùng trường thương đâm qua, Cao Thịnh một đao chặt đứt mấy cán thương, một đao nữa lia ngang cắt đứt cổ hai người. Những chiến binh ở phía sau hắn ta ra sức lao về phía trước, có người bị trường thương trúng nhưng vẫn mang trường thương chạy về phía trước.
"Nhanh!"
Thân vương Tang quốc Cao Tỉnh Vân Đài vốn ngồi trên ghế lúc này đâu còn dám ngồi im nữa. Tuy rằng chỉ có 20 – 30 binh lính quân Ninh giết lên, mà lính Tang ở trên thuyền lớn Thần Mộc này có chừng hơn ngàn người, thế nhưng lão ta vẫn sợ.
Những binh lính quân Ninh kia trông ai nấy cũng dữ tợn giống như dã thú, căn bản là không giống như một con người, mắt của mỗi người bọn họ đều đỏ ngầu, hận không thể ăn hết tất cả kẻ địch trên thuyền, nhìn giống như những cặp mắt mãnh hổ vậy.
"Nhanh ngăn bọn họ lại."
Cao Tỉnh Vân Đài hô to một tiếng, rút lui khỏi đầu thuyền về phía sau dưới sự bảo vệ của thân binh.
Cao Thịnh bổ chém từng đao từng đao, lính Tang ở trước mặt liên tiếp bị hắn ta chém bay bốn năm người, một cây trường mâu từ bên cạnh đâm vào sườn hắn ta, đau đớn, nét của Cao Thịnh càng nhăn tít lại.
Hắn ta nghiêng đầu nhìn, thân binh bên cạnh đã ngã xuống, cũng không biết đã bị thương bao nhiêu chỗ, mỗi một thủ hạ nằm trên sàn thuyền đều biến thành huyết nhân.
Cao Thịnh một đao chặt đứt trường mâu, nhìn về chỗ đám người tập trung dày đặc, đó nhất định là thống lĩnh của đội thuyền Tang quốc. Hắn ta nhìn thấy lão già trốn ở phía sau đám người đó, mắt nhìn chòng chọc, sau đó hét một tiếng "a", lại phát lực lần nữa.
Phập phập phập...
Lại có ba cây trường thương đâm vào trong thân thể Cao Thịnh, sau đó nhanh chóng rút ra ngoài, máu cũng bắn theo mũi thương, trên người hắn ta đã toàn là máu chảy xuống dọc theo y phục.
"Đền đáp... khụ khụ... đền đáp tướng quân!"
Cao Thịnh lại thét lên một tiếng, sau đó đột nhiên ném hắc tuyến đao trong tay đi, đây là chút sức lực cuối cùng, cũng là giây phút bùng nổ chiến ý cuối cùng trong cuộc đời hắn ta. Không một ai ngờ rằng trong thời khác này hắn ta lại vẫn có thể còn sức lực ném trường đao xa như vậy, hắc tuyến đao hóa thành một đường lưu quang bay đến trước mặt Cao Tỉnh Vân Đài trong nháy mắt.
Thân binh của lão ta dùng tấm chắn cản lại nhưng động tác vẫn hơi chậm một chút, rìa tấm chắn đập trúng hắc tuyến đao, hắc tuyến đao chệch đi một chút, cắt ra một vết dài trên mặt Cao Tỉnh Vân Đài, sống mũi bị chém gãy, một bên mặt cũng bị cắt rách.
Cao Tỉnh Vân Đài sợ hãi hét lên một tiếng, không tự chủ được ngã ngửa về phía sau.
Dưới loạn đao, Cao Thịnh lảo đảo ngã xuống, hắn ta cố gắng thò tay ra như muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng mà cánh tay kia ở nhanh chóng liền vô lực giữa không trung rồi buông thõng xuống.
Bộp một tiếng, cánh tay rơi trên sàn thuyền, yết hầu của Cao Thịnh nhấp nhô càng lúc càng nhanh nhưng càng ngày càng yếu.
Trong cổ họng hắn ta phát ra tiếng ục ục, đó là huyết dịch đã hoàn toàn chặn kín yết hầu.
"Tướng quân... ta đến đây..."
Cao Thịnh là người cuối cùng ngã xuống, toàn bộ hai mươi tám chiến binh Đại Ninh xông lên thuyền lớn Thần Mộc đều chết trận ở trên thuyền, bọn họ đều đã chết hết, nhưng tất cả lính Tang vây quanh đều sợ hãi mặt biến sắc.
Người Tang bọn họ luôn tự xưng là không sợ cái chết, vậy nhưng sau khi nhìn thấy những chiến binh Đại Ninh này cùng liều chết, bọn họ mới hiểu được hóa ra không chỉ là người Tang bọn họ không sợ cái chết.
Đằng Huy Tam Dư đã từng đánh bại thủy sư Bột Hải quốc nhìn những thi thể kia, sắc mặt của y cũng trắng đến mức không có huyết sắc. Hai mươi tám người xông lên, giết 60 – 70 người của bọn họ mới bị quật ngã, thật sự có thể đánh bại kẻ thù như vậy sao?
Cho dù trước khi đến y cũng vẫn còn nghĩ đánh bại thủy sư Ninh quốc không khác đánh bại thủy sư của người Bột Hải quá nhiều, chiến thuật của y chưa từng thất bại lần nào, nhưng mà giờ khắc này y lại nảy sinh sự nghi ngờ bản thân mà trước nay chưa có.
"Nhanh, nhanh hạ lệnh lui binh."
Cao Tỉnh Vân Đài mặt đẫm máu gào thét: "Đằng Huy Tam Dư! Nhanh hạ lệnh lui binh!"
Đằng Huy Tam Dư quay đầu nhìn thân vương điện hạ, người mới cách đây không lâu còn có vẻ mặt kiêu căng nói phải bước chân lên lãnh thổ Ninh quốc đầu tiên, lúc này giống như thằng hề, nửa bên mặt đều bị cắt rách, mặc dù không bị thương đến xương cốt nhưng một vết máu lớn như vậy ở trên mặt cũng khiến người ta nhìn mà sợ.
"Đằng Huy Tam Dư! Ngươi không nghe thấy mệnh lệnh của ta hả, mau hạ lệnh lui binh!"
"Vâng..."
Đằng Huy Tam Dư bất đắc dĩ thở dài, xoay người căn dặn một tiếng: "Rút lui!"
Lính quan sát trên cột buồm điên cuồng phất cờ lệnh, chiến thuyền của Tang quốc bắt đầu lui về phía sau. Chiến thuyền của Đại Ninh thế như chẻ tre cắt vào đội thuyền Tang quốc đang rút lui, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền Tang quốc bị giữ lại, thứ chờ đợi bọn họ là hoành đao và mưa tên.
Đúng lúc này, bên cạnh có mấy chục chiếc chiến thuyền bỗng nhiên xuất hiện, cắt ngang vào trong đội ngũ Tang quốc đang lui về phía sau, ít nhất hai mươi mấy chiếc chiến thuyền Tang quốc bị cản lại, những chiến thuyền Tang quốc khác đâu còn tâm tư quay lại cứu viện, kéo căng buồm bỏ chay với tốc độ nhanh nhất.
Hai người Tạ Phù Dao và Vương Khoát Hải suất lĩnh đội thuyền giống như một thanh hoành đao chặt xuống đội thuyền Tang quốc, một đao chặt đứt toàn bộ cái đuôi, chiến thuyền Tang quốc bị vây công rất nhanh chóng đã treo cờ hàng.
Có không ít chiến binh nhảy xuống biển, khi kỳ hạm của đội thuyền Tang quốc đang chạy trốn đã ném không ít thi thể trên thuyền xuống, có người của bọn họ, cũng có cả chiến binh Đại Ninh.
Các binh sĩ thủy sư vớt thi thể của đồng bào từ dưới biển lên, kéo từng cỗ từng cỗ về chiến thuyền.
Trên chiến hạm Vạn Quân, Vương Căn Đống bước đến, ở đầu thuyền đặt hai mươi tám cỗ thi thể vừa mới vớt lên, Vương Căn Đống đi đến gần bỗng dừng bước chân, nhìn những thi thể kia, cảm thấy tim của mình cũng đang đau nhói từng cơn.
"Hành lễ!"
"Rõ!"
Trên chiến hạm Vạn Quân, tất cả chiến binh Đại Ninh chỉnh tề hành quân lễ, tiễn biệt đồng bào của bọn họ.