Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1472 - Chương 1472: Trước Khi Quyết Chiến

Chương 1472: Trước khi quyết chiến Chương 1472: Trước khi quyết chiến

Y quan đi theo đại quân khâm liệm cho các tướng sĩ chết trận, thay chiến phục chiến binh Đại Ninh mới tinh, mỗi một cỗ thi thể đều bảo đảm sẽ không bị bỏ sót. Ở trên biển ngay cả thổ táng cũng không thể làm được, tôn nghiêm cuối cùng chính là sạch sẽ và một thước vải trắng.

Các binh sĩ sửa sang lại thi thể của đồng bào, tháo quân hiệu của bọn họ xuống, quân hiệu và thư của Phủ quân ti Binh bộ và cả trợ cấp sẽ cùng gửi về nhà bọn họ, các binh sĩ dùng vải trắng quấn chặt thi thể, đưa từng cỗ từng cỗ xuống biển.

Thi thể trong hải chiến chỉ có thể xử lý như vậy.

Thẩm Lãnh cùng tất cả các tướng quân đứng ở phía trước đội ngũ, khi thi thể của các dũng sĩ bị buộc dây thừng chậm rãi đưa xuống nước, mỗi người đều nâng nắm tay phải lên đặt ngang trước ngực.

"Đại tướng quân."

Vương Căn Đống đi đến phía trước Thẩm Lãnh: "Trận chiến này đã phá hủy ba mươi hai chiếc chiến thuyền Tang quốc, bắt tổng cộng hơn hai ngàn hai trăm tù binh người Tang quốc, xử lý như thế nào?"

"Giết đi."

Thẩm Lãnh thản nhiên nói hai chữ.

"Chiến thuyền của người Tang thì sao?"

"Dùng cách của bọn họ bức ép bọn họ."

Thẩm Lãnh nhìn mặt biển phía xa trả lời một câu.

Mang tù binh theo đại quân chính là ràng buộc, ở thời đại này việc xử quyết tất cả tù binh là cách làm rất bình thường, không thể nói tàn nhẫn không tàn nhẫn gì đó, hơn nữa những tù binh này đều là bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ nổ tung.

Đây không phải trên đất liền, tìm phòng giam nhốt hết bọn họ lại, nếu muốn giữ tù binh lại thì phải cùng ăn cùng ở với các binh sĩ của Đại Ninh ở trên thuyền, sẽ tiêu hao lương thảo của chiến binh Đại Ninh.

Sau khi nghe được quân lệnh, Vương Căn Đống đứng nghiêm hành lễ: "Vâng!"

Ông ta xoay người căn dặn thủ hạ đi làm việc, lúc Thẩm Lãnh nhìn Vương Căn Đống xoay người, có một lọn tóc bạc lộ ra phía dưới mũ sắt, bị gió biển thổi bay.

Thoáng chốc đã nhiều năm như vậy trôi qua, khi hắn vừa mới gia nhập thủy sư thì Vương Căn Đống là một gã đoàn suất, khi đó Thẩm Lãnh mới 16 – 17 tuổi, mà Vương Căn Đống đã gần trung niên, hiện tại ông ta đã già rồi, vẫn còn đang chinh chiến vì Đại Ninh.

Lần trước nghe Vương Căn Đống nói con trai ông ta cũng đã mười lăm tuổi rồi, lúc ấy mọi người đều cảm thấy khó tin, nghĩ đi, mười mấy năm sao lại trôi qua nhanh như vậy? Vương Căn Đống nói, con trai ông ta đã muốn tòng quân, ông ta ngăn cản nhưng không cản được. Ông ta ở bên ngoài lãnh binh, thê tử gửi thư nói con trai đã thi vào đông cương võ khố, bây giờ chắc hẳn là đã bắt đầu vào võ khố học tập rồi.

"Vương đại ca."

Thẩm Lãnh nhìn thấy Vương Căn Đống căn dặn thủ hạ xong rồi quay lại, hắn đưa một bầu rượu qua: "Lần sau có thời gian thì viết phong thư về nhà, bảo con trai huynh đi Võ Viện thành Trường An học tập đi, cũng đón cả tẩu tử đến Trường An nữa."

Vương Căn Đống nói: "Nó lại muốn đi đông phủ võ khố, nói là không chừng có thể gặp đại tướng quân Mạnh Trường An, không chừng có thể gặp đại tướng quân Thẩm Lãnh. Nó còn hỏi ta, có phải có thể thường xuyên gặp ngài hay không, ta nói không, nó còn không tin."

Thẩm Lãnh không nhịn được liền cười cười: "Vậy thì nó thích Mạnh Trường An hơn hay là thích ta hơn?"

Vương Căn Đống cười hì hì.

Thẩm Lãnh thở dài: "Coi như ta không hỏi."

Nhưng hắn không từ bỏ, lại hỏi một câu: "Lúc nãy huynh nói là con trai huynh nói vào đông cương võ khố không chừng có thể gặp Mạnh Trường An, phía sau còn có một câu là không chừng có thể gặp ta, có phải là huynh nói thêm vào không."

Vương Căn Đống cười hì hì.

Vương Căn Đống đúng là một người thật thà. Con trai ông ta thích Mạnh Trường An hơn, cực kỳ sùng bái, vì thế Vương Căn Đống còn nói đạo lý với nó, nói Thẩm Lãnh lợi hại hơn Mạnh Trường An, con trai ông ta không tin. Con trai ông ta nhất quyết cho rằng Mạnh Trường An mới là đại tướng quân vô địch, các phương diện đều vô địch.

"Đợi đánh xong Tang quốc đã."

Vương Căn Đống tựa người vào mép thuyền, uống một ngụm rượu rồi hỏi Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân, ngài có dự tính tương đối lâu dài không? Cứ luôn lãnh binh sao? Thật ra thuộc hạ nhìn ra được, đại tướng quân là một người không thích làm quan lắm, nếu để cho ngài chọn, cho ngươi một ruộng rau một hồ cá, hay là đầu đội mũ quan, ngài nhất định sẽ lựa chọn cái trước."

Thẩm Lãnh nói: "Nói bừa, ta muốn cả hai, đội mũ quan ăn bổng lộc, làm ruộng nuôi cá, còn phải nghĩ cách bán lương thực và cá cho triều đình nữa."

Vương Căn Đống ngây người ra, sau đó cười: "Quả nhiên vẫn là đại tướng quân ấy."

Thẩm Lãnh cũng tựa người vào mép thuyền, nhìn mặt trời đã từ từ lặn xuống, đại quân đang tập trung đội thuyền hình thành thủy trại. Tính ra thì cuộc quyết chiến với thủy sư Tang quốc thật ra sẽ đến rất nhanh, nếu không có lực cản, thêm một ngày nữa là có thể đến đường ven biển của Tang quốc.

Tang quốc đã chuẩn bị cho trận chiến này lâu như vậy, bọn họ không thể nào để cho đội thuyền của Đại Ninh đến gần bờ dễ dàng, như vậy thì đội thủy sư do Tang quốc dốc hết quốc lực tạo ra có tác dụng gì?

Cho nên quyết chiến không là ngày mai thì sẽ là ngày kia, có thể người Tang sẽ lựa chọn hải vực bọn họ quen thuộc hơn. Biển rộng mênh mông thoạt nhìn không có gì khác nhau nhưng hải vực khác nhau, hải lưu khác nhau, quyết chiến ở trên biển, thứ quyết định thắng bại không chỉ là chiến thuyền và chiến lực của các binh sĩ song phương, còn có yếu tố thiên nhiên.

Không thấy hạm đội chiến đấu của người Tang chứng tỏ là bọn họ sẵn sàng bày trận ở một nơi nào đó.

"Đại tướng quân, các huynh đệ của thủy sư..."

Vương Căn Đống nhìn Thẩm Lãnh, vốn không muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: "Các huynh đệ của thủy sư khác với các huynh đệ chiến binh lục quân, ý ta muốn nói không phải hung hiểm không giống nhau..."

"Ta biết."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Nếu các huynh đệ chiến binh lục quân chết trận, tốt xấu gì cũng có thể chôn trong đất, nhưng các huynh đệ của thủy sư chết trận thì chỉ có thể thả thi thể xuống biển..."

Thẩm Lãnh thở dài thườn thượt: "Ta sẽ giúp gia quyến của các tướng sĩ chết đi nhận được nhiều trợ cấp hơn."

Vương Căn Đống gật đầu: "Tuy rằng người đã đi rồi, nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là một sự an ủi."

Thẩm Lãnh vỗ vai Vương Căn Đống: "Lúc ta phá án ở Kinh Kỳ đạo, thuận tiện đã mua cho huynh một miếng đất, đã đang xây dựng nhà rồi, không nhỏ nhưng cũng sẽ không vi phạm quy chế, địa điểm cũng không tệ, chờ đánh xong trận này, huyng có thể đón cả nhà đến đó. Ta cũng giúp đã mua nhà cho huynh ở trong thành Trường An, sau này muốn ở Trường An thì ở Trường An, muốn ở Kinh Kỳ đạo thì đi Kinh Kỳ đạo, dù sao cũng không quá xa, nhà ở bên Kinh Kỳ đạo gần núi gần nước."

Vương Căn Đống lập tức thay đổi sắc mặt: "Đại tướng quân, ta..."

Thẩm Lãnh cười lắc đầu: "Không cần phải nói những lời thừa thãi, chinh chiến không ngừng nhưng người phải nghỉ ngơi. Nhân tiện nói cho huynh biết, ta nói gần núi gần nước, nước đó là của ta, ta đã mua, núi cũng là của ta, ta đã mua rồi, huynh muốn bơi thuyền thì bỏ tiền ra, huynh muốn leo núi thì mua vé."

Vương Căn Đống phì cười một tiếng: "Sau này làm hàng xóm với đại tướng quân sao?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Huynh biết không, thật ra huynh nói đúng, ta muốn làm một phú ông nhất, việc gì cũng không cần làm, chỉ sống ăn uống vui chơi, còn cực giàu có, huynh nói suy nghĩ này có đáng giận không?"

Vương Căn Đống: "Vậy thì có gì mà đáng giận, dù sao thì mọi người đều nghĩ như vậy."

Thẩm Lãnh nói: "Đúng vậy, chính bởi vì mọi người đều nghĩ như vậy nhưng mà ta lại làm được, huynh nói có đáng giận không?"

Vương Căn Đống: "Vậy thì đáng giận."

"Ha ha ha ha..."

Thẩm Lãnh cười ha hả.

Nhưng có những lúc nụ cười che giấu đi bi thương, Vương Căn Đống cũng cười theo, đằng sau nụ cười của ông ta cũng là bi thương. Chỉ là người tòng quân nếu từ đầu đến cuối đắm chìm trong bi thương không dứt ra được thì sẽ phát điên, bởi vì sinh tử mà bọn họ phải đối mặt vượt xa người thường.

Người bình thường sống cả cuộc đời cũng không đối mặt nhiều với sinh tử, tính đi tính lại nhiều nhất là mấy lần? Số lần sinh tử thật sự khiến người ta cảm thấy bi thương có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng người làm binh lính thì khác, mỗi một cuộc chiến tranh bọn họ đều có thể sẽ mất đi người đồng đội sớm chiều bên nhau, thời gian bọn họ ở bên nhau còn dài hơn thời gian ở cùng người nhà. Thân thích bằng hữu sẽ không chắn một đao cho bọn họ vào lúc mấu chốt, nhưng chiến hữu thì có.

Cho nên sự bi thương này có khắp mọi nơi, có trong mọi thời khắc.

Sau mỗi một lần chém giết, các chiến binh đều sẽ ngồi cùng với nhau, tìm một vài câu chuyện cười có vẻ hoang đường ly kỳ, có lẽ câu chuyện cười này đã nói mấy chục lần rồi nhưng mọi người vẫn sẽ hùa theo cười ra tiếng, thậm chí là cười rất khoa trương.

Không nhất định là vui vẻ thật sự, chỉ là cần phải cười.

Nụ cười kiểu này không phải giả dối, cũng không phải qua loa có lệ mà là thật sự rất cần rất cần, các binh sĩ ngồi tựa vào nhau nghỉ ngơi lớn tiếng nói đùa, tiếng cười rất lớn, truyền đi rất xa.

Nhưng Thẩm Lãnh nghe ra được đằng sau tiếng cười kia cũng là bi thương, vừa mới có huynh đệ chết trận nơi sa trường, bọn họ có thể thoải mái cười lớn? Trên thế giới này đâu có nhiều người vô tư như vậy.

"Đại tướng quân."

Vương Căn Đống gọi Thẩm Lãnh một tiếng.

"Ừm? Sao vậy?"

Thẩm Lãnh hỏi.

Vương Căn Đống lắc đầu: "Không có gì, chỉ là tìm chút chuyện để nói thôi."

Màn đêm dần buông xuống, đây là ở trên biển, ban đêm trên biển không quá yên tĩnh, tiếng sóng biển rất lớn, ngược lại càng làm cho người cảm thấy hoảng hốt, cho dù là người trải qua sa trường lâu như Vương Căn Đống, ở trong hoàn cảnh này cũng sẽ hoảng hốt, nếu không nói chút gì đó thì có thể sẽ càng lúc càng sợ hơn.

"Nói chút gì đó?"

Thẩm Lãnh suy nghĩ: "Nghe nói nữ nhân của Tang quốc cũng không tệ."

Vương Căn Đống thở dài: "Đại tướng quân, ngài không thể tìm chủ đề ngài am hiểu một chút sao?"

Thẩm Lãnh: "Khinh thường ai chứ!"

Vương Căn Đống nói: "Ngài đó."

Thẩm Lãnh: "..."

Vương Căn Đống nói: "Đừng nói đại tướng quân ngài, các huynh đệ này dưới trướng ngài, có người có thể làm ra chuyện bức hại nữ nhân sao? Cho dù là ở Bột Hải, hận người Bột Hải đến mức độ đó, người của chúng ta cũng chưa từng bức hại nữ nhân."

Thẩm Lãnh cười cười, ngẩng đầu nhìn trăng nhô lên trên biển.

"Lớn thật."

Vương Căn Đống gật đầu: "Quả thật là lớn, gái Bột Hải thực sự lớn nhưng không lớn bằng gái Hắc Vũ, nhìn đã thấy lớn, hơn nữa, đại tướng quân, ta nói cho ngài nghe, gái Hắc Vũ lúc trẻ ai ai nhìn cũng không tệ, đến trung niên là không thể nhìn được."

Thẩm Lãnh: "Ta nói trăng..."

Vương Căn Đống: "Hả? Khụ khụ... Ta nói hai mặt trăng."

Thẩm Lãnh: "Vậy thì quả thật huynh lớn hơn ta."

Đúng lúc này Trà gia mang cơm tối tới: "Hai người nói gì mà lớn với không lớn vậy?"

Thẩm Lãnh và Vương Căn Đống đồng thanh trả lời: "Trăng!"

Trà gia tò mò hỏi: "Ta nghe được một cái hai cái gì đó, trăng còn có hai cái?"

Thẩm Lãnh nói: "Ừ, một trăng là đơn, hai trăng là chạm, ba trăng có thể chọc, đúng không Vương tướng quân..."

Vương Căn Đống nhận lấy hộp cơm trong tay Trà gia, gật đầu thật mạnh: "Đúng đúng đúng, ba mặt trăng có thể chọc, có thể chọc được rồi, muốn chọc nhiều bao nhiêu cũng được, ta có hai mặt trăng, đại tướng quân bỏ ra một trăng, ta sẽ có thể chọc được trăng!"

Trà gia đều ngây người: "Các người... điên rồi sao?"

Trăng trên biển nhìn thật sự rất lớn, ánh trăng chiếu xuống mặt biển, sóng biển nhấp nhô, nước biển trở nên đen hoặc càng thêm đen. Các ngư dân thường nói không thể nhìn kỹ nước biển vào ban đêm, nếu nhìn kỹ, nghe nói có thể nhìn thấy cái chết.

Ngày hôm sau khi mặt trời vừa mới ló lên, từ xa có mấy chiếc chiến thuyền của người Tang đi đến, nhìn quy mô không phải là khai chiến, hơn nữa cũng không phải thuyền lớn.

Trên con thuyền dẫn đầu có một người đứng ở mũi thuyền, trong tay đang không ngừng phất một lá cờ sứ giả.

Bình Luận (0)
Comment