Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1473 - Chương 1473: Tác Dụng Của Người Chết

Chương 1473: Tác dụng của người chết Chương 1473: Tác dụng của người chết

Ba chiếc chiến thuyền của Tang quốc chậm rãi tới gần đội thuyền của Đông Hải Thủy Sư Đại Ninh. Dường như bọn họ sợ bị phá hủy, trên con thuyền dẫn đầu có người không ngừng vẫy cờ sứ giả, khi còn cách thủy sư Đại Ninh mấy dặm, mấy chiếc chiến thuyền Đại Ninh đi qua đón.

Quan viên Tang quốc trên chiến thuyền nhìn sắc mặt hơi kém, ở trước mặt ông ta là hạm đội Đại Ninh liếc mắt không nhìn thấy giới hạn, quy mô như thế này khiến ông ta thấp thỏm lo sợ, đó đã không giống như là đội thuyền mà giống một tòa thành lớn di động.

"Ta là sứ thần Viện Bộ Kim Luật của đế quốc Đại Tang, cầu kiến đại tướng quân thủy sư Ninh quốc Thẩm Lãnh."

Ông ta vừa vẫy cờ vừa hô to.

Sau khi thuyền của Vương Khoát Hải tới gần, gã hỏi một tiếng: "Cầu kiến đại tướng quân chúng ta có chuyện gì?"

Viện Bộ Kim Luật nói: "Có mấy lời phải gặp hắn mới có thể nói, cấp bậc của ngươi không đủ."

Vương Khoát Hải thầm nghĩ ta đặt mông ngồi chết ngươi, nhưng Thẩm Lãnh đã dặn mang người về nên gã nén cơn tức, nói: "Lấy tất cả binh khí giáp trụ xuống, lên thuyền của ta."

Viện Bộ Kim Luật dang hai cánh tay ra hiệu rằng trên người mình không có vũ khí, nhảy từ thuyền của ông ta lên thuyền của Vương Khoát Hải, không bao lâu đã trở lại bên cạnh chiến hạm Thần Uy. Viện Bộ Kim Luật ngẩng đầu nhìn chiến hạm Thần Uy khổng lồ, trong ánh mắt có chút ngẩn ngơ, thuyền này giống như một tòa thành lũy.

Người Tang quốc vẫn luôn rất tự tin, tự xưng là đại quốc, nói không khoa trương chút nào thì người Tang cho rằng bọn họ là nhân vật cùng Hắc Vũ và Ninh tạo thành thế tam quốc đỉnh lập.

Nhưng khi nhìn thấy hạm đội của Đại Ninh, nhìn thấy chiến hạm Thần Uy, trong lòng Viện Bộ Kim Luật không khỏi nảy sinh một ý nghĩ, chẳng lẽ là người thống trị Tang quốc đang lừa tất cả mọi người?

"Ta là viện trưởng của thư viện Quân Lữ Tang quốc. Có thể đại tướng quân không biết, thư viện Quân Lữ Tang quốc có qua lại nhiều với thư viện Nhạn Tháp Trường An Ninh quốc."

Viện Bộ Kim Luật cúi người hành lễ với Thẩm Lãnh sau đó nói: "Ta không phải là được ai phái tới cả, ta tự nguyện tới."

Thẩm Lãnh nói: "Ngồi xuống rồi nói, mang trà lên."

Thân binh pha một ấm trà. Viện Bộ Kim Luật ngồi xuống phía đối diện Thẩm Lãnh, trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Ta muốn hỏi vì sao đại tướng quân đến?"

Thẩm Lãnh trả lời: "Đến diệt Tang."

Viện Bộ Kim Luật hỏi: "Vì sao lại diệt Tang."

Thẩm Lãnh cười cười: "Viện Bộ tiên sinh tới biện luận với ta sao?"

Viện Bộ Kim Luật nghiêm túc nói: "Ta chỉ không hiểu vì sao hai nước phải xung đột vũ trang. Ta và viện trưởng đại nhân của thư viện Nhạn Tháp dù chưa từng gặp mặt nhưng hai người chúng ta có thư lui tới, ta ngưỡng mộ tài học đức hạnh của Lộ viện trưởng đã lâu, từng nghĩ đến Ninh quốc cầu kiến nhưng ta vẫn chưa thực hiện được, hạm đội của Ninh quốc đã đến trước rồi."

Ông ta hỏi: "Chẳng lẽ hai nước không thể cùng tồn tại?"

Thẩm Lãnh hỏi: "Trước khi ta trả lời câu hỏi của ngươi, có thể hỏi ngươi một câu trước không? Ngươi làm sao thuyết phục chủ tướng của thủy sư Tang quốc để đến đây gặp ta?"

Viện Bộ Kim Luật trả lời: "Ta nói với hắn là ta muốn thử xem có thể khuyên các ngươi lui binh hay không."

Thẩm Lãnh gật đầu ra hiệu cho ông ta nói tiếp.

Viện Bộ Kim Luật tiếp tục nói: "Trên thế giới này không nên chỉ có một quốc gia, không nên chỉ có một dân tộc, nếu dân tộc nào cường thịnh thì đi xâm lược dân tộc khác, đó nhất định là sai."

Thẩm Lãnh không nói chen vào, hắn không cảm thấy văn nhân Tang quốc ngồi trước mặt mình ấu trĩ, ngược lại còn có chút khâm phục dũng khí của ông ta, sự bội phục này là bội phục đối với một người quyết tử.

"Ta có rất nhiều đệ tử ở Tang quốc, trong thủy sư Tang quốc hiện giờ có không ít người xuất thân từ thư viện Quân Lữ."

Viện Bộ Kim Luật nói: "Nếu đại tướng quân ngươi đồng ý lui binh, ta cũng sẽ thuyết phục bọn họ lui binh. Hai nước giao hảo mới là đạo cùng tồn tại, làm cho giằng co trên binh trận biến mất, tăng cường trao đổi về văn hóa, chẳng lẽ như vậy không tốt hơn sao?"

Thẩm Lãnh hỏi: "Ta rất tò mò một chuyện, theo ta được biết trước khi Cao Tỉnh Nguyên tạo ra thủy sư Tang quốc đã hô hào khẩu hiệu chính là tiêu diệt Ninh quốc, làm cho Tang quốc trở thành thiên hạ đệ nhất cường quốc, cho nên người Tang khẳng khái góp tiền, người giàu có táng gia bại sản, người nghèo đập nồi bán sắt. Lúc ấy hắn hô khẩu hiệu không phải là thành lập thủy sư để bảo vệ Tang quốc, mà là thành lập thủy sư để xâm lược Đại Ninh, khi đó, ngươi có quyên tiền một cách chính nghĩa như vậy không?"

"Ta..." Viện Bộ Kim Luật nói: "Ta là người Tang, quốc gia có kêu gọi, đương nhiên ta sẽ dốc hết sức vì quốc gia."

Thẩm Lãnh: "Vậy bây giờ ngươi ngồi trước mặt ta chính nghĩa cái rắm?"

Viện Bộ Kim Luật: "Ta..."

Thẩm Lãnh nói: "Hỏi ngươi một câu nữa, nếu Tang quốc chuẩn bị viễn chinh Đại Ninh, ngươi có khuyên can không?"

Viện Bộ Kim Luật: "Ta có."

Thẩm Lãnh nói: "Cao Tỉnh Nguyên sẽ nghe lời ngươi sao?"

Viện Bộ Kim Luật: "Hắn không nghe ta cũng phải nói! Đây là việc mà một người chính trực nên làm!"

Thẩm Lãnh: "Ngươi biết ta hỏi ngươi câu này là ý gì không?"

Viện Bộ Kim Luật: "Là gì?"

Thẩm Lãnh nói: "Người Tang các ngươi cũng không nghe ngươi, tại sao ta phải nghe lời ngươi?"

Viện Bộ Kim Luật đứng dậy, vẻ mặt phẫn nộ: "Các ngươi xâm lược lãnh hải của nước khác, còn muốn xâm lược đất đai của nước khác, còn không nghe khuyên can, quốc gia như các ngươi nhất định sẽ đi đến diệt vong!"

Thẩm Lãnh: "Đó hẳn là chuyện sau khi Tang quốc bị diệt."

Viện Bộ Kim Luật: "Các ngươi giết ta đi, trước khi đến ta đã nói nếu không thể dựa vào sức mình khuyên bảo thủy sư Ninh quốc lui về, ta sẽ chết trong tay người Ninh, ta không còn mặt mũi về Tang quốc nữa, không còn mặt mũi nào đối mặt với..."

Ông ta chưa nói hết câu đã bị Thẩm Lãnh túm cổ áo xách người lên rồi ném xuống khỏi chiến hạm Thần Uy. Vương Khoát Hải ở trên chiến thuyền bên dưới đưa tay túm lấy Viện Bộ Kim Luật, Thẩm Lãnh nói: "Ném hắn về!"

Viện Bộ Kim Luật hét lớn: "Ta không đi! Ta phải lấy công đạo cho Tang quốc, nếu các ngươi dám đến xâm lược quốc gia của ta, chẳng lẽ còn không dám giết một mình ta hả?!"

Vương Khoát Hải nói: "Sao hả, không đi, còn muốn ăn cơm nhà chúng ta hả."

Sau đó gã xách ông ta giống như xách một con gà con đi qua một bên, thuyền của gã tới gần thuyền của Tang quốc, khi ở trên thuyền, Vương Khoát Hải cười nói vớiViện Bộ Kim Luật: "Ta là một kẻ thô kệch."

Vương Khoát Hải nói: "Nhưng ngay cả ta cũng nhìn ra được là ngươi cố ý đến tự sát, đại tướng quân chúng ta không nhìn ra? Ngươi là học giả nổi tiếng Tang quốc, rất nhiều quan lớn hiển quý đều là môn sinh của ngươi, ngươi cố ý đến thủy sư Đại Ninh tìm chết, làm như vậy là để khơi lên lòng báo thù của người Tang các ngươi, ta thay đại tướng quân cảm ơn ngươi."

Viện Bộ Kim Luật sắc mặt hơi tái nhợt: "Ngươi... Ngươi có ý gì?"

Vương Khoát Hải cười nói: "Cảm ơn ngươi đã cho chúng ta hiểu, người như ngươi cũng đã đến, chứng tỏ rằng thật ra nội bộ Tang quốc có phân chia giữa việc đánh và không đánh, có người đồng ý đánh, có người không muốn đánh. Mà ngươi tới tìm chết chính là để cho những người không muốn đánh trở thành người muốn đánh."

Sắc mặt Viện Bộ Kim Luật càng lúc càng tái xanh.

Vương Khoát Hải nói: "Lúc ngươi nói chuyện với đại tướng quân, ta đứng ở cửa nghe, đại tướng quân hỏi xong câu thứ tư là ta biết ngay đại tướng quân muốn ném ngươi đi rồi, cho nên đã sớm ở bên dưới chờ đón ngươi, ngươi xem đi ta thật tốt với ngươi."

Gã nói với Viện Bộ Kim Luật xong rồi căn dặn một tiếng: "Hộ tống hắn về."

Mười mấy chiếc chiến thuyền lập tức ép ba chiếc thuyền của Tang quốc trở về. Khi có thể nhìn thấy hạm đội thủy sư Tang quốc, Vương Khoát Hải cười hì hì, vẫy tay gọi mọi người đến đứng ở trên sàn thuyền khom người cúi đầu với Viện Bộ Kim Luật, sau đó tiễn ông ta về thuyền của mình.

Viện Bộ Kim Luật nhìn thấy cảnh này liền biết chuyện đã hỏng rồi

Đội thuyền Tang quốc, Viện Bộ Kim Luật thấp thỏm không yên trở lại thuyền lớn Thần Mộc. Cao Tỉnh Vân Đài quấn vải khắp mặt, nheo mắt nhìn ông ta, cười gằn hỏi một câu: "Viện Bộ tiên sinh, ngươi có thu hoạch chứ?"

Viện Bộ Kim Luật vội vàng nói: "Tên Thẩm Lãnh đó quá giảo hoạt, kế sách của ta không thành công. Thân vương điện hạ, ta vốn đã sẵn sàng chết để khơi lên mối thù chung của toàn Tang quốc, nhưng bọn họ lại không giết ta..."

Cao Tỉnh Vân Đài hỏi: "Bọn họ không giết ngươi thì ta có thể hiểu, tại sao lại còn phái thuyền hộ tống ngươi về?"

"Bọn họ cố ý, bọn họ đều là cố ý làm vậy."

Viện Bộ Kim Luật căng thẳng nói: "Người Ninh đã nhìn thấu tâm tư của ta cho nên cố ý châm ngòi ly gián."

"Ồ." Cao Tỉnh Vân Đài cười gằn nói: "Vậy thì người Ninh đúng là thông minh. Trước khi ta suất lĩnh đại quân ra biển, là ngươi tự đến tìm ta, nói với ta muốn làm việc trong khả năng của ngươi giúp đế quốc Đại Tang, lúc ấy ta còn bị ngươi làm cảm động một chút. Ngươi là học giả nổi tiếng của đế quốc Đại Tang, ngay cả ngươi cũng đồng ý bỏ sức lực vì quốc gia, tất nhiên sẽ có thêm nhiều người noi theo, cho nên ta đã mang ngươi đi theo, nhưng bây giờ sao ta lại cảm thấy ngươi muốn gửi tin tình báo cho người Ninh vậy?"

"Ta không có!"

Viện Bộ Kim Luật vội vàng giải thích: "Thân vương điện hạ, ngài nên tin ta, quả thật là ta muốn hiến mạng vì Tang quốc, ta chỉ là một văn nhân, ta có thể có tin tình báo gì muốn gửi cho người Ninh chứ."

"Ta nghe nói ngươi thường có thư từ lui tới với viện trưởng Lộ Tòng Ngô của thư viện Nhạn Tháp Ninh quốc?"

"Phải... Nhưng, nhưng đó đều là trao đổi về học thuật, trao đổi về văn hóa."

"Đủ rồi!"

Cao Tỉnh Vân Đài đột nhiên đứng lên, bởi vì phẫn nộ mà vết thương trên mặt cũng càng đau hơn.

"Ngươi nói là ngươi đến liều chết, tại sao quân Ninh lại phái đội thuyền hộ tống? Hộ tống thì thôi đi, tại sao những người Ninh kia lại bái biệt ngươi? Hiển nhiên là bọn họ rất tôn kính ngươi."

"Thân vương điện hạ, đó đều là gian kế của người Ninh cả!"

"Nếu ngươi không đi, ta cũng thật sự không biết hóa ra người Ninh rất tôn trọng ngươi. Bây giờ ta nghi ngờ ngươi mong mỏi người Ninh chiến thắng đế quốc Đại Tang, sau khi người Ninh xâm chiếm quốc gia của chúng ta, ngươi sẽ là đám người được người Ninh trọng dụng. Ngươi không phải đến liều chết, là ngươi đến dẫn đường cho người Ninh, thuận tiện thể hiện lòng trung thành với bọn họ."

Viện Bộ Kim Luật sắc mặt trắng bệch, nói: "Ta không có đâu thân vương điện hạ, xin ngài hãy tin ta. Ta là người Tang, làm sao có thể đi theo người Ninh được. Chắc hẳn điện hạ ngài rất rõ ràng, nếu người Ninh công chiếm quốc gia của chúng ta, nhóm đầu tiên sẽ diệt trừ chính là người như ta. Nếu người Ninh muốn thống trị Tang quốc trường kỳ thì sẽ phá hủy văn hóa của Tang quốc, chắc chắn bọn họ phải giết người như ta mà thân vương điện hạ."

"Ừm?"

Cao Tỉnh Vân Đài cau mày: "Cho nên ngươi mới đi theo Ninh quốc? Nếu ta đoán không sai thì chắc chắn ngươi đã đầu hàng người Ninh, người Ninh đưa ngươi trở lại là vì ngươi đã hứa với bọn họ sau này sẽ hỗ trợ bọn họ thống trị Tang quốc... Viện Bộ Kim Luật, những người đọc sách như các ngươi tâm địa đều rất xấu xa, không có dũng khí cầm binh khí lên quyết chiến với kẻ thù, chỉ nghĩ làm thế nào để có thể sống sót..."

Lão ta khoát tay: "Chém đầu hắn!"

Mấy tên thân binh đi lên ấn Viện Bộ Kim Luật xuống, không cho phân trần, một đao chém đứt đầu Viện Bộ Kim Luật.

Đằng Huy Tam Dư vừa mới tuần tra thủy sư trở về, vừa lên thuyền đã nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đại biến: "Thân vương điện hạ, không thể được!"

Nhưng đã muộn rồi, đầu của Viện Bộ Kim Luật đã bị chém rơi.

Đằng Huy Tam Dư thở dài: "Thân vương điện hạ, giết hắn sẽ khiến chúng ta mất đi sự ủng hộ của rất nhiều người, người này có sức ảnh hưởng rất lớn ở trong nước."

"Hắn vốn dĩ là muốn chết..."

Cao Tỉnh Vân Đài nhún vai, quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Đưa thi thể của Viện Bộ tiên sinh về quốc nội, đi rêu phố, nói cho bách tính của chúng ta biết Viện Bộ tiên sinh đi khuyên Ninh quốc lui binh, kết quả là bị người Ninh chém đầu, còn bị làm nhục thi thể, là thủy sư của chúng ta liều chết chiến đấu mới cướp được thi thể của Viện Bộ tiên sinh về."

Cao Tỉnh Vân Đài nhìn về phía Đằng Huy Tam Dư: "Hắn chết mới có ích, người Ninh không giết hắn, ta giết là được, kết quả cũng không có gì khác biệt."

Sắc mặt của Đằng Huy Tam Dư cực kỳ khó coi, y nhìn hai bên, đám binh lính cũng đều có vẻ mặt ngỡ ngàng và kinh sợ.

Bình Luận (0)
Comment