Trời trong nắng ấm, sóng xanh du dương, mặt biển phía trước thoạt nhìn yên tĩnh giống như một mặt gương, hiếm khi trên biển có thời tiết tốt như vậy. Có lẽ song phương đều cảm thấy thời tiết như vậy thích hợp để quyết chiến cho nên không hẹn mà cùng tiến quân về phía trước.
Trên chiến hạm Thần Uy, Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn lên chăm chú nhìn phía trước. Hạm đội của Tang quốc quy mô cực kỳ khổng lồ, hoàn toàn không thua kém hạm đội của Đại Ninh, về số lượng thuyền còn nhiều hơn Đông Hải Thủy Sư không ít.
Nhưng chiến thuyền của Đông Hải Thủy Sư làm hoàn mỹ chắc chắn hơn, còn đội thuyền của Tang quốc thoạt nhìn số lượng nhiều đếm không xuể nhưng trong đó có hơn một phần ba là thuyền va chạm không có sức phòng ngự gì.
Lượng lớn thuyền dân bị bọn họ cải tạo một chút rồi mang lên chiến trường, đây là chiến thuật người Tang thường dùng, bọn họ bá chủ đông hải dựa vào chiến thuật như vậy, các quốc gia chung quanh không ai có thể đánh bại bọn họ.
Cho dù sau này người Bột Hải học theo người Tang, cũng sử dụng lượng lớn thuyền đánh cá thuyền hàng làm thuyền va chạm để tiến công, thế nhưng phương diện tiến công tự sát thì người Bột Hải lại không thể nhẫn tâm bằng người Tang.
"Số lượng thuyền va chạm của quân địch có mấy trăm chiếc."
Mạnh Trường An từ thuyền chở binh ở phía sau đi qua, đứng ở bên cạnh Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn lên nhìn. Gã không am hiểu thuỷ chiến nhưng về quan sát phán đoán tình hình quân địch thì không có bao nhiêu người nhìn chuẩn xác hơn gã.
"Nếu lát nữa bọn họ sử dụng thuyền va chạm quy mô lớn để tiến công, có thể là đánh nghi binh." Mạnh Trường An nói.
Thẩm Lãnh gật đầu.
Trận chiến đầu tiên hoàn toàn không nhìn thấy chiến thuyền Long Quy có thể quyết định chiến tranh thắng bại của người Tang quốc, lần này vẫn không nhìn thấy, nếu chiến thuyền Long Quy cường đại như vậy, tại sao người Tang không dùng?
Bọn họ vẫn lựa chọn sử dụng đấu pháp thường quy, dùng số lượng thuyền lửa cực lớn tấn công hạm đội Đại Ninh, thật ra kiểu đấu pháp này cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Bên phía Đông Hải Thủy Sư Đại Ninh, số lượng thuyền va chạm Thiết Tê có hơn một trăm chiếc, tuy rằng kém số lượng thuyền lửa của người Tang quốc nhiều nhưng hoàn toàn có thể đâm chìm tất cả thuyền lửa của đối phương mà bản thân không tổn thất lớn.
Thuyền đánh cá và thuyền hàng của người Tang chỉ là một lớp giấy khi đứng trước Thiết Tê.
"Ta phán đoán bọn họ sẽ dùng lượng lớn thuyền lửa xông đến, khi tất cả thuyền va chạm của chúng ta đi chặn đường, chiến thuyền Long Quy của bọn họ mới xuất hiện, tấn công vào trung quân."
Mạnh Trường An nói: "Đấu pháp này là minh mưu, không phải âm mưu, ngươi đã nghĩ ứng đối như thế nào chưa?"
Nếu người Tang thật sự đánh như vậy thì quả thật không tính là âm mưu, đây là binh bố trận rõ ràng trên chiến trường. Nghĩ mà xem, ít nhất bốn năm trăm chiếc, thậm chí nhiều thuyền lửa hơn nữa lao đến, thủy sư của Đại Ninh không thể nào không đề phòng, chỉ có thể dùng Thiết Tê để va chạm, lúc này chiến thuyền Long Quy lao vào bổn trận thủy sư Đại Ninh với quy mô lớn, thủy sư thương vong tất nhiên sẽ rất lớn.
Tuy rằng chiến thuyền ở cấp bậc Vạn Quân trở lên có thể lắp đặt máy ném đá nhưng số lượng Vạn Quân có hạn, tốc độ bắn của máy ném đá lại chậm như vậy, muốn dựa vào máy ném đá để bắn chìm thuyền va chạm của quân địch là chuyện hoàn toàn không thể.
Hy sinh thêm nhiều chiến hạm Phục Ba hơn?
Cũng không thể nào, trên mỗi một chiến hạm Phục Ba đều có mấy trăm chiến binh thủy sư Đại Ninh, Thẩm Lãnh tuyệt đối sẽ không hy sinh như vậy.
"Nghĩ được chưa?"
Mạnh Trường An lại hỏi một câu.
Thẩm Lãnh gật đầu: "Những điều ngươi nói đều là chờ bọn họ tấn công đến, chúng ta có thể không chờ."
Mạnh Trường An nói: "Nhưng bất kể là chúng ta tiến công hay bọn họ tiến công, chỉ cần né tránh được Thiết Tê của chúng ta, Long Quy của bọn họ sẽ ra."
Thẩm Lãnh buông thiên lý nhãn xuống: "Điều lạ là nếu chiến thuật của bọn họ đã gần như là không thể giải, tại sao bọn họ còn không tiến công?"
Mạnh Trường An: "Có lẽ bọn họ đang đợi ngươi tiến công?"
Lúc nãy khi Thẩm Lãnh cũng nghĩ đến điểm này khi đang chuẩn bị chủ động tiến công, kẻ thù có lượng lớn những đứa con bỏ đi, tại sao còn không tiến công.
Những chiếc thuyền lửa đó đối với người Tang mà nói chính là vật hi sinh hoàn toàn không đáng kể đến, tổn thất bao nhiêu thì bọn họ cũng sẽ không đau lòng, trong tình huống như thế này bọn họ nên chủ động tiến công mới đúng, không có lý do gì mà hai bên giằng co như vậy.
"Nước biển có vấn đề."
Thẩm Lãnh nhìn mặt biển không có một chút sóng gió nào, khoát tay: "Thổi tù và, hạ lệnh đội thuyền lui về phía sau ba mươi dặm, hậu đội chuyển thành tiền đội, nếu bọn họ không đuổi đến thì là có vấn đề."
"Vâng!"
Trần Nhiễm lập tức đáp lời, xoay người chạy đi căn dặn người cầm cờ truyền lệnh trên cột buồm. Người cầm cờ trên cột buồm không phải một người mà là ba người, một người vẫy cờ lệnh hai màu, một người thổi tù và.
Thủy sư của Đại Ninh bắt đầu chậm rãi thay đổi phương hướng, chuẩn bị lui về phía sau.
Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn lên: "Với khoảng cách song phương này, chúng ta quay đầu thuyền chính là giao sơ hở cho bọn họ, nếu bọn họ còn không tấn công..."
Mạnh Trường An nói: "Có mạch nước ngầm."
Hai bên bày ra trận thế lớn như thế nhưng thủy sư của Đại Ninh đột nhiên rút lui sau khi giằng co gần hai canh giờ, thoáng chốc đã làm rối loạn sự bố trí của quân Tang.
"Bọn họ nhận ra rồi sao?"
Cao Tỉnh Vân Đài bước đến đầu thuyền, giơ thiên lý nhãn lên nhìn.
Đằng Huy Tam Dư gật đầu: "Nhận ra rồi, nếu lúc này chúng ta truy kích, bọn họ sẽ lập tức nghênh chiến, nhưng mà nếu chúng ta không đuổi theo, sợ là bọn họ sẽ đi đường vòng."
"Đường vòng?"
Cao Tỉnh Vân Đài nói: "Chẳng lẽ bọn họ không muốn đánh bại thủy sư của đế quốc Đại Tang chúng ta?"
"Đó không phải là mục tiêu chủ yếu của bọn họ."
Đằng Huy Tam Dư nói: "Thật ra bọn họ căn bản không cần đánh với chúng ta, mục tiêu chủ yếu của bọn họ là lên bờ tác chiến..."
Lúc nói đến đây, y đột nhiên ngây người ra: "Lập tức phái người trở về báo cáo với bệ hạ, Đông Hải Thủy Sư của Ninh quốc có thể là ngụy trang, mục đích của bọn họ chính là cầm chân hạm đội của đế quốc Đại Tang."
"Ngươi có ý gì?"
Cao Tỉnh Vân Đài lập tức thay đổi sắc mặt: "Bọn họ không phải chủ công? Hạm đội quy mô như vậy là đánh nghi binh?"
Đằng Huy Tam Dư sắc mặt tái nhợt đáng sợ: "Hy vọng còn kịp. Giờ cuối cùng ta cũng hiểu được, tại sao người Ninh lại cảm thấy hứng thú với vùng băng thiên tuyết địa đó của đế quốc Hắc Vũ, nơi mà ngay cả bản thân người Hắc Vũ cũng không quan tâm, tại sao người Ninh nhất quyết đánh chiếm."
Cao Tỉnh Vân Đài cũng thay đổi sắc mặt khi nghe được câu này.
Phía bắc Tang quốc tiếp giáp gần nhất không phải Bột Hải mà là khu vực bị tuyết bao trùm của Hắc Vũ, cũng chính là vùng đông bắc trang viên Hồ Băng.
Cả quốc gia Tang quốc là vô số đảo nhỏ tạo thành, có bốn đảo lớn nhất, hải đảo ở phía bắc được gọi là đảo Bắc Châu, diện tích tương đương với Đông Thục đạo của Đại Ninh, bởi vì khí hậu giá lạnh cho nên dân cư trú ít hơn Trung Châu rất nhiều rất nhiều.
Bốn đảo lớn của Tang quốc gồm phương bắc là đảo Bắc Châu, đảo Trung Châu thì chia làm đảo Tả Trung Châu và đảo Hữu Trung Châu, thành Kinh Đô quốc đô của Tang quốc nằm ở đảo Tả Trung Châu, hải đảo khổng lồ phía nam gọi là đảo Nam Châu. Tương đối mà nói thì đảo Nam Châu lớn nhất, có nhiều dân cư trú nhất.
Mà đảo Nam Châu cách đảo Tả Trung Châu rất gần, cho nên Tang quốc phán đoán nếu quân Ninh chủ công thì nhất định sẽ là đảo Nam Châu, sau khi lên bờ từ đảo Nam Châu đi lên hướng bắc đẩy mạnh tiến công đảo Tả Trung Châu, đây là tuyến đường hợp lý nhất.
Đảo Bắc Châu có một nửa diện tích quanh năm bị băng tuyết bao phủ, một nửa trong một nửa này đều là núi, ngay cả đường đi cũng không thông, trên lý luận thì quân Ninh không thể nào tiến công từ bên này. Cũng không thể nói là trên lý luận, bởi vì nhiều năm như vậy cũng không có người nào có thể vượt qua tuyết sơn quy mô lớn, con người căn bản không chống đỡ nổi.
Phía tây nam đảo Bắc Châu gần như không bố trí phòng vệ, bởi vì nơi này là tuyết sơn liên miên bất tận, ngay cả người địa phương đi vào cũng không dễ dàng đi ra.
Mà giờ khắc này, một hạm đội có trăm chiến hạm và năm trăm chiếc thuyền chở binh đã sắp tới bờ biển.
Bên bờ, một lão già khoác áo tơi thật dày đang ngồi thả câu dưới tuyết bất chợt nhìn thấy xa xa xuất hiện một mảng trắng xoá, đứng lên nhìn kỹ một chút, sau đó mới xác định đó là thuyền buồm liên miên bất tận.
"Đó là thuyền của ai?"
Lão nhân chỉ chỉ.
Một người trẻ tuổi ở cách đó không xa cố gắng nhìn ra xa, sau đó thay đổi sắc mặt: "Không phải là chiến hạm của người Ninh chứ."
Trên một chiến hạm Vạn Quân, tướng quân Đại Ninh Hải Sa giơ thiên lý nhãn lên nhìn, không nhịn được liền cười: "Người Tang tưởng dựa vào lạch trời là có thể ngăn cản chúng ta, vùng này gần như không có phòng ngự, để cho bọn họ nhìn xem, chúng ta có thể vượt qua tuyết sơn hay không."
"Tiến công!"
"Rõ!"
Sau một tiếng ra lệnh, tiếng tù và vang lên tu tu, chiến hạm đều từ từ dừng lại ở nơi cách bờ ba bốn dặm, từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ được thả xuống giống như hạ sủi cảo. Chiến binh Đại Ninh ngồi trên hàng trăm chiếc khoái thuyền Con Rết nhanh chóng lên bờ.
Số lượng quân Tang quốc không nhiều đóng ở bờ biển căn bản là không có khả năng chống cự, không đến một khắc là đội ngũ mấy trăm người đã bị đánh bại. Chiến binh của Đại Ninh khống chế bãi biển, thiết lập cảnh giới, mở rộng phạm vi chiếm lĩnh với tốc độ cực nhanh.
Sau đó từng chiếc từng chiếc thuyền chở binh bắt đầu đưa chiến binh Đại Ninh lên bờ biển, chỉ trong thời gian một ngày đã có hơn hai vạn chiến binh Đại Ninh lên bờ ở đảo Bắc Châu.
Nhưng mà như vậy vẫn chưa hết.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư... năm ngày liên tiếp, thuyền chở binh của Đại Ninh không ngừng đến, mười hai vạn chiến binh đổ bộ đảo Bắc Châu, tướng quân lãnh quân chính là Hải Sa.
Mà đến ngày thứ năm, chính là ngày Thẩm Lãnh suất lĩnh Đông Hải Thủy Sư giằng co với thủy sư Tang quốc.
Trong quân trướng, Hải Sa nhìn bản đồ được ghép lại. Năm ngày nay, gã đã phái đi lượng lớn đội ngũ thám báo dò đường, bắt hơn ngàn người Tang về, không ngừng thẩm vấn bọn họ về địa hình bốn phía, sau đó vẽ thành bản đồ.
"Nơi này tương đương với một vùng đất biệt lập."
Hải Sa nhìn kỹ bản đồ, giơ tay ra chỉ: "Các ngươi nhìn đi, sở dĩ người Tang căn bản không có phòng thủ ở khu vực này là vì hải vực phía nam không thể thông thuyền. Căn cứ theo thông tin đã biết, dưới mặt biển đá ngầm san sát, và còn là eo biển, nước biển phía nam và nước biển phía bắc đối nhau, thuyền lớn đến mấy cũng không qua được."
"Và còn đất liền..." Hải Sa chỉ vào bên khác của bản đồ: "Khu vực này bị núi tuyết cản, nếu muốn tiến công đảo Trung Châu từ đảo Bắc Châu, biện pháp duy nhất chính là chúng ta vượt qua núi tuyết, tiến công ở bên khác, nhưng Kình Thiên Quan chặn ở đó, nghe nói không thể công phá nơi đó, hiện tại có hai vấn đề khó giải."
Gã đứng thẳng người, tất cả tướng lĩnh đều đứng lên, người thẳng tắp.
"Tiết Trình Phục."
"Có ti chức!"
Hải Sa căn dặn: "Mang binh lực của ngươi đi thăm dò, xem thử có thể tìm thêm một đường thuỷ cho thuyền lớn vòng qua núi tuyết đến phía đông nam đảo Bắc Châu hay không. Nếu đội thuyền không thể qua, cho dù chúng ta trèo qua núi tuyết, cũng chỉ có thể cướp thuyền đánh cá của người Tang vượt biển, đại quân mười hai vạn binh đều dựa vào thuyền đánh cá để vượt biển thì khó khăn quá lớn."
"Vâng!"
Tiết Trình Phục lập tức lên tiếng: "Ti chức lập tức đi sắp xếp đội ngũ thăm dò ngay."
Hải Sa nhìn về phía một gã thủ hạ khác: "Lý Đinh Sơn, ngươi mang binh lực của mình đi thăm dò núi tuyết, tìm đường thích hợp nhất. Mặc kệ có đường thuỷ có thể cho thuyền lớn qua hay không, chúng ta đều phải vượt qua, nếu thật sự không có đường thì đánh Kình Thiên Quan."
Lý Đinh Sơn lập tức trả lời: "Mạt tướng tuân lệnh!"
Hải Sa đứng thẳng người lên nói: "Các vị đều nên hiểu, nếu bên chúng ta không có chút động tĩnh nào thì không thể thu hút binh lực Tang quốc đến đây, chỉ có chúng ta đánh càng mạnh càng đau, người Tang mới phân công hạm đội đến đây ngăn cản chúng ta, thủy sư của bọn họ phân binh, bên đại tướng quân sẽ có thể có phần thắng lớn hơn nữa."
"Đánh ra quân uy Đại Ninh!"
"Rõ!"
Mọi người đứng nghiêm.