Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1475 - Chương 1475: Khó Mà Phá Thành

Chương 1475: Khó mà phá thành Chương 1475: Khó mà phá thành

Đảo Bắc Châu rất lớn, nhưng nơi này hơn một nửa diện tích không thích hợp cho người sinh sống, nếu muốn vào đảo Tả Trung Châu từ đảo Bắc Châu thì chỉ có là vùng đông nam đảo Bắc Châu mới được, hải vực bên tây nam này hoàn toàn không có cách nào đi thuyền được.

Cho nên nếu đại quân của Hải Sa muốn đánh vào đảo Tả Trung Châu từ phía bắc thì biện pháp duy nhất chính là đánh đến phía đông đảo Bắc Châu. Nếu bọn họ muốn xuyên qua núi tuyết thì chỉ có hai lựa chọn, một là tìm kiếm một con đường có thể là không tồn tại, hai là đánh qua Kình Thiên Quan.

Kình Thiên Quan nơi này khó đánh hơn bất cứ một tòa thành quan nào mà quân Ninh từng tấn công. Hẻm núi tuyết nơi xây dựng tường thành chỉ rộng hơn ba mươi trượng, bị một tòa thành quan cực kỳ cao lớn kiên cố chặn lại, phía sau thành quan có ít nhất năm ngàn thủ quân Tang quốc.

So sánh binh lực, dường như lấy đại quân mười hai vạn binh công phá Kình Thiên Quan cũng không khó, nhưng trên thực tế thì có thể triển khai được bao nhiêu binh lực ở hẻm núi rộng ba mươi trượng? Huống hồ cũng không phải tường thành dài bao nhiêu thì đất trống bên ngoài tường thành rộng bấy nhiêu.

Tường thành của Kình Thiên Quan được xây dựa theo thế núi, tường thành cao hơn mười trượng, tường thành ở độ cao này thì thang cũng không dùng được.

Thủ hạ chia nhau đi dò đường, tướng quân Hải Sa dẫn thân binh doanh đi quan sát Kình Thiên Quan. Còn cách Kình Thiên Quan hơn mười dặm là tiến vào khe núi, lúc đầu cũng khá rộng rãi, càng đi vào bên trong càng chật hẹp, nơi hẹp nhất ngay cả một chiếc xe ngựa cũng không lọt qua được, hai người cưỡi ngựa đi ngang hàng cũng phải cọ sát vách núi, và còn không phải thẳng, quanh co khúc khuỷu.

"Trong hẻm núi quanh năm không thấy ánh nắng."

Tướng quân Vu Đông Dã, thủ hạ của Hải Sa nhìn trái nhìn phải. Vách đá ở hai bên hẻm núi giống như đao gọt rìu đục, bởi vì quanh năm băng tuyết bao phủ, muốn leo lên trên cũng không thể, vách đá quá cao, trời mới biết tuyết đọng bên trên đã bao nhiêu năm, băng cứng như đá.

Gã ta nhìn về phía Hải Sa: "Dọc đường đi tới đây lại không có một chỗ nào có thể leo lên trên."

"Ừm."

Hải Sa gật đầu. Địa vực từ phía tây núi tuyết người Tang gần như không bố trí phòng vệ, diện tích rộng lớn bằng cỡ hai huyện nhưng nhân khẩu cộng lại cũng không đến một vạn người, bách tính Tang quốc sống ở đây xem như lánh đời.

Bọn họ sống dựa vào đánh cá và săn bắn, không có bao nhiêu đất đai có thể trồng trọt, cho dù ở nơi có thể làm ruộng thì cũng là gieo trồng lương thực chịu được lạnh, sản lượng cực thấp, miễn cưỡng cũng chỉ đủ cho những bách tính này sống sót. Ở đây không có quan phủ của Tang quốc, cũng không trưng thu thuế má, chỉ có mấy trăm người đóng quân, còn là những bách tính này tự tổ chức lên, binh khí cũng không đầy đủ.

Đây được xem như là nơi bị Tang quốc vứt bỏ, nếu không phải quân đội của Đại Ninh đến, bách tính nơi này ngay cả người ngoài cũng chưa từng gặp.

Hải Sa hạ lệnh không được tập kích quấy rối bách tính, những người bị bắt lúc đầu cũng đều thả về, không những không bắt, còn phát một ít lương thực cho các nhà nữa.

Sau khi thay đổi sách lược, thông tin nhận được còn nhiều hơn lúc trước nhưng vẫn không có quá nhiều tin tức hữu dụng, tất cả bách tính đều chưa từng rời khỏi nơi này, các đời các thế hệ đều sống ở đây, bởi vì quá nghèo mà hải tặc cũng không đến. Bọn họ cũng không thể vượt qua Kình Thiên Quan, một khi bọn họ tới gần quan khẩu, lính Tang thủ thành sẽ bắn tên không chút do dự.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao bách tính nơi này không có lòng trung thành gì đối với Tang quốc, thậm chí từng có người đề xuất bọn họ độc lập kiến quốc, hoặc là tuyên bố trở thành thuộc địa của đế quốc Hắc Vũ, nhưng bọn họ không dám.

"Tướng quân, Kình Thiên Quan ở ngay phía trước."

Đội ngũ thám báo chờ ở đây, rẽ qua một đoạn đường chật hẹp, sau khi đi qua là có thể nhìn thấy thành quan của Kình Thiên Quan.

Đội thám báo cũng không thể đi xa hơn, đi thêm về phía trước không bao xa chính là phạm vi tầm bắn cung tên của đối phương.

Hải Sa lấy thiên lý nhãn ra nhìn. Tòa thành quan kia cao ít nhất mười trượng, hẳn là lính Tang trên thành quan đã biết tin tức chiến binh Đại Ninh đến cho nên nhân số không ít, canh phòng nghiêm ngặt.

"Máy ném đá căn bản không chuyển vào được."

Vu Đông Dã nói: "Thang lại không đủ dài, cho dù là ghép lại cũng vô dụng, không dựng lên được."

Hải Sa gật đầu: "Trong phạm vi này, phần thành quan kia là rộng nhất, chừng ba mươi mấy trượng, nhưng đất trống ngoài thành rộng nhiều nhất hai mươi sáu bảy trượng, nếu chúng ta cường công, binh lực của mỗi một lần tiến công sẽ không vượt qua 700 – 800 người."

Vu Đông Dã nói: "Mà cung tiễn thủ quân ta bắn lên cao, không đến gần thì không bắn lên được, đến gần thì cung tiễn thủ không có gì để phòng ngự sẽ bị cung tiễn thủ của lính Tang ngắm bắn."

Cung tiễn thủ là bộ binh trang bị nhẹ, trang bị nhẹ hơn cung tiễn thủ chính là thương binh, trang bị của hai bên gần như giống nhau, giá trị chế tạo của thương binh còn thấp hơn cung tiễn thủ rất nhiều, giá trị chế tạo một cây trường thương kém xa một cái cung tốt.

"Thuẫn trận thì sao?" Hải Sa hỏi.

Vu Đông Dã suy nghĩ: "Nếu sử dụng thuẫn trận thì tác dụng cũng không lớn."

Hải Sa gật đầu. Thật ra gã đã sớm đã nhìn ra, chỉ là cố ý hỏi thêm hỏi suy nghĩ của bộ hạ, để bộ hạ nói thêm vài câu về cục diện chiến đấu. Đây cũng là một phương pháp quản lý, để cho bộ hạ cảm thấy mình rất được coi trọng.

Kình Thiên Quan xây dựng là không có ý định để cho người ta đi qua, khoảng cách độ cao của cổng thành và mặt đất lại có thể lên đến hai trượng. Ở ngoài cổng thành là một con dốc có chiều dài khoảng chừng mười trượng, độ rộng của con dốc không quá một trượng, chùy công thành cũng không thể đi lên, huống hồ cho dù có thể đi lên thì chùy công thành cũng không vào trong hẻm núi được.

"Nền đều là đất lạnh, quá cứng ngắc."

Hải Sa thở hắt ra một hơi: "Lấy ba ngày làm thời hạn, trong vòng ba ngày nếu như có thể biết đường trèo núi thì không cần đánh nơi quỷ quái này, hy vọng bên đội thuyền có thể có tin tức tốt. Nếu đội thuyền có thể men theo bờ biển tới đông nam đảo Bắc Châu, thậm chí chúng ta cũng không cần đánh đảo Bắc Châu, trực tiếp đánh đảo Tả Trung Châu."

"Nếu như có thể đi qua được, người Tang quốc cũng sẽ không không đề phòng trong suốt nhiều năm như vậy."

Vu Đông Dã hơi thất vọng, thật sự không có cách nào đánh được nơi này.

Có những nơi nhất định phải đánh, dựa vào mạng người đắp lên để đánh, nơi này dựa vào mạng người cũng không đánh được, trừ phi đắp thi thể người cao đến ba mươi trượng, nhưng vậy thì phải chết bao nhiêu người?

"Đắp?" Vu Đông Dã bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Có thể đắp đất lên không?"

Hải Sa lắc đầu: "Thứ nhất thương vong quá lớn, thứ hai không phải một ngày là xong, thứ ba... đất ở đây đều không đào được, lấy đâu ra nhiều đất như vậy đắp cao bằng tường thành."

Vu Đông Dã thở dài: "Hay là chờ tin tức của thám báo đi. Nếu máy ném đá có thể đi vào được, chúng ta có túi hỏa dược, không cần bày binh tấn công, cứ cho nổ nó, nổ đến mức cổng thành nát vụn."

"Hửm?" Hải Sa giống như nghĩ tới điều gì đó: "Đây cũng là một biện pháp."

Ba ngày sau.

Lý Đinh Sơn từ bên ngoài trở lại, sắc mặt có chút khó coi, sau khi gặp Hải Sa liền khom người cúi đầu: "Tướng quân, đội thuyền căn bản không qua được, chúng ta đã thử dùng thuyền nhỏ nhưng cũng không qua được. Bách tính địa phương nói nếu như có thể qua được thì ai muốn sống ở nơi quỷ quái này. Cả vùng đó đều là đá ngầm, hơn nữa không phải chỉ có một hàng hai hàng, từ phía đông làng chài, liếc mắt nhìn toàn là đá ngầm dày đặc không thấy điểm cuối, ít nhất cũng dài đến mấy chục dặm."

Gã ta vừa mới nói xong thì tướng quân Tiết Trình Phục phụ trách thăm dò núi tuyết cũng trở về, hành lễ rồi nói: "Thợ săn bản địa đã dẫn chúng ta đi rất nhiều đường nhưng không có đường nào có thể đến giữa sườn núi, đi lên trên nữa là tuyết dày đến mức có thể vùi lấp cả người, và còn có rất nhiều lớp vỏ tuyết, thoạt nhìn không sao nhưng giẫm một cước vào là không biết người ở chỗ nào. Phía dưới vỏ tuyết là trống rỗng, người bị vùi xuống đều không nhìn thấy, có khả năng rơi vào hố tuyết sẽ men theo triền núi trượt xuống dưới lớp tuyết, hoàn toàn không biết đi bao xa."

"Xem ra chỉ có cách đánh con đường Kình Thiên Quan này."

Hải Sa nói: "Sau khi ta xem qua Kình Thiên Quan đã hạ lệnh chặt cây cây làm cự thuẫn, thời gian ba ngày, đại khái đã tạo ra mấy ngàn tấm cự thuẫn, cộng thêm số thuẫn chúng ta mang đến, chắc hẳn là có hơn vạn tấm, thật ra cũng không cần đến nhiều như vậy."

"Tướng quân, thuẫn trận đến gần cũng không có tác dụng." Vu Đông Dã nói: "Cổng thành quá cao, hơn nữa bọn họ nhất định sẽ đóng kín cổng thành, lính Tang căn bản không cần phải tử chiến với chúng ta, dùng đá chặn kín cổng thành là chúng ta đã không làm gì được, dù sao bọn họ cũng không ra ngoài."

"Vẫn có biện pháp." Hải Sa đứng dậy: "Trong ngày hôm nay bảo các binh sĩ chuẩn bị, vận chuyển hết cự thuẫn vào trong hẻm núi, sáng sớm ngày mai tiến công theo mệnh lệnh của ta!"

"Rõ!"

Tất cả các tướng quân đều lên tiếng đáp lại. Tuy bọn họ hoàn toàn không biết tướng quân Hải Sa định đánh như thế nào, nhưng nếu tướng quân đã chọn tiến công thì nhất định biện pháp .

Sáng sớm hôm sau, chiến binh Đại Ninh vào hẻm núi giống như một con trường long, đội ngũ uốn lượn rất dài, đối tiến công mà nói điều này không có bất kỳ ưu thế gì đáng kể.

Đến bên ngoài Kình Thiên Quan, Hải Sa giơ tay ra chỉ về phía thành quan nói: "Vu Đông Dã, ta giao việc cho ngươi. Bây giờ ngươi dẫn người lên, dùng tấm chắn tạo thành một hành lang cho ta."

"Hành lang?"

Vu Đông Dã không hiểu.

"Đúng, hành lang."

Hải Sa thò tay ra lấy một tấm cự thuẫn vung lên: "Hai người vác một tấm cự thuẫn, giơ cao trên đỉnh đầu, dùng đầu chống đỡ, hai tấm cự thuẫn ghép lại tạo thành mái che hành lang, hai bên đều có binh lính dùng cự thuẫn che lại, tấm chắn hướng ra ngoài, tạo thành những hành lang mà mũi tên cũng không bắn vào được."

Vu Đông Dã lập tức hiểu ra: "Sau đó nổ con mẹ nó luôn!"

"Ừm." Hải Sa nói: "Hành lang cách tường thành của đối phương khoảng mười trượng là phạm vi uy lực của túi hỏa dược, cắt ngòi nổ thật dài, sau khi đặt ở dưới thành là binh lính liền rút về ngay, sau đó tấm chắn chặn kín lối vào hành lang, nhất định phải không được để người của chúng ta bị thương vì túi hỏa dược."

"Vâng!"

Vu Đông Dã hưng phấn, lập tức dẫn người đi xây dựng hành lang bằng phương thức người nối sát người. Các binh sĩ dùng tấm chắn ghép lại thành một đường hầm, đầu này ở ngoài tầm bắn của kẻ thù, đầu kia ở cách tường thành khoảng chừng mười trượng.

Mưa tên bay xuống nhưng không làm chiến binh Đại Ninh bị thương, hành lang được dựng xong rất nhanh, thoạt nhìn còn có chút đồ sộ.

"Ta lên đầu tiên!"

Vu Đông Dã sai thân binh giúp cởi thiết giáp trên người, cầm một túi hỏa dược trong ngực, sau đó nhìn về phía đội chính thân binh: "Lưu Nghiêu, ngươi và Diêu Canh giơ thuẫn cho ta."

Đội chính thân binh Lưu Nghiêu cùng với thân binh Diêu Canh giơ một tấm cự thuẫn lên chắn mũi tên cho Vu Đông Dã, ba người đi di chuyển về phía trước, lính Tang ở trên tường thành lập tức bắn tên. Trước đó khi chiến binh xây dựng hành lang là bọn họ đã bắn tên, khổ nỗi mũi tên không thể bắn thủng tấm chắn, mà trên tường thành bọn họ lại không có máy bắn nỏ uy lực lớn hơn.

Trước đây lính Tang hoàn toàn không cho rằng có người có thể đến nơi này, huống chi bọn họ cũng không có cách nào để vận chuyển máy bắn nỏ lên, cho dù là đi từ bên khác.

Vu Đông Dã ôm túi hỏa dược đến bên dưới tường thành, sau khi châm ngòi nổ cả ba người liền rút lui về, trở lại trong hành lang, mấy tấm cự thuẫn lập tức khép lại.

Rất nhiều lính Tang ở trên tường thành đều cúi đầu nhìn, không biết quân Ninh đang làm trò quỷ gì.

Ầm một tiếng!

Túi hỏa dược ở dưới tường thành nổ tung, dường như cả bức tường thành đều lung lay, thế nhưng túi hỏa dược hoàn toàn không thể nổ tung tường thành, chỉ bị cháy đen một mảng lớn, âm thanh thì thật sự rất lớn, chấn động khiến mọi người ở trong hẻm núi đều đau cả tai.

Lính Tang trên tường thành đầu tiên là bị giật mình, sau đó thấy không có chuyện gì cả, thế là cả đám người ở trên tường thành hoan hô, còn có người còn nheo nhéo hò hét gì đó, giống như ở châm chọc quân Ninh vậy.

"Làm lại!"

Vu Đông Dã lại ôm một túi hỏa dược xông ra ngoài, ba người lại chạy qua một lần nữa, nhưng vừa trở về thì nhìn thấy lính Tang bưng một chậu nước hắt từ trên tường thành xuống, ngòi nổ của túi hỏa dược bị dập tắt...

Lần này, tiếng hoan hô của lính Tang càng lớn hơn.

Bình Luận (0)
Comment