Túi hỏa dược uy lực khổng lồ bị một chậu nước giội tắt ngòi nổ mà tịt ngòi, lính Tang trên tường thành lập tức hoan hô, âm thanh mỗi lúc một lớn.
Lúc nãy túi hỏa dược nổ tung quả thật khiến bọn họ sợ hãi, lần đầu tiên lính Tang đóng ở đây biết uy lực của hỏa dược, vậy nhưng giờ khắc này tất cả mọi sự kính sợ đối với hỏa khí đều tan thành mây khói, một chậu nước là có thể dập tắt nỗi sợ hãi, còn có cái gì đáng phải sợ?
"Làm lại!"
Vu Đông Dã sắc mặt trắng bệch vì tức giận, ôm lấy một túi hỏa dược xông lên lần nữa.
Hải Sa đi xuyên qua hành lang do tạo thành cự thuẫn đến, xem xong rồi nói: "Đi thêm mấy người nnữa, dựng hai tấm cự thuẫn lên ngăn cản bọn họ hắt nước, để cho người Tang biết chúng ta có tấm chắn, cũng có túi hỏa dược, áp chế kẻ thù về mặt khí thế cũng là một kiểu tiến công, cũng rất hữu hiệu."
Lần này có mười mấy người đi lên, dựng một cái lều cho túi hỏa dược, sau khi châm ngòi nổ mọi người lập tức lui về phía sau trở lại trong hành lang, binh sĩ ở bên ngoài lập tức dùng mười mấy tấm cự thuẫn che lối vào lại.
Lính Tang ở trên tường thành lập lại chiêu cũ, lại là một chậu nước hắt xuống nhưng bị lều bằng cự thuẫn chặn lại, chậu nước thứ hai hắt xuống rất nhanh nhưng vẫn không có dập tắt ngòi nổ, lần này lính Tang trên tường thành liền hoảng loạn.
"Đi chuyển đá!"
Tướng quân lính Tang trên tường thành có chút ảo não, biết sớm thì đã chuẩn bị thêm một ít đá rồi, đều do mình quá tự tin về Kình Thiên Quan, chủ yếu hơn là nơi này đều là tuyết đông lạnh, đá đều đã bị bao phủ kín nên cũng không dễ tìm.
Ầm!
Ầm!
Hai tiếng liên tiếp, túi hỏa dược vừa bị dập tắt ngòi nổ đều bị nổ tung, trong hai tiếng nổ cực lớn, ngọn lửa bùng lên.
Một tấm cự thuẫn vỡ vụn trực tiếp bị nổ bắn lên trời, lộn vòng rơi xuống dưới, bộp một tiếng, đập ngã một lính Tang ở trên tường thành. Hải Sa ở trong hành lang nhìn qua khe hở, vừa hay nhìn thấy cảnh này cho nên không nhịn được liền cười, ai ngờ lại có thu hoạch bất ngờ.
Lính Tang trên tường thành bắt đầu hô hoán gọi người trong quân doanh ở phía sau thành của bọn họ, lính Tang chạy ra ngoài tìm kiếm đá vận chuyển lên trên, nhưng nhất thời muốn tìm được nhiều đá thích hợp như vậy cũng không dễ dàng.
Tốt xấu gì cũng chuyển lên mấy chục tảng, khi quân Ninh phóng túi hỏa dược thì bọn họ liền hắt nước đập đá xuống. Thời tiết bên này cực kỳ giá lạnh, nước hắt xuống dưới rất nhanh đã đông cứng thành băng, đá đập mấy gã chiến binh quân Ninh bị thương nhưng túi hỏa dược vẫn liên tiếp nổ tung ở bên dưới Kình Thiên Quan.
Khoảng hai canh giờ sau, tổng cộng đã có mười mấy túi hỏa dược nổ, bên dưới tường thành Kình Thiên Quan bị nổ vỡ ra một lỗ hổng không lớn, có mấy tảng đá khổng lồ nứt ra, lộ ra nền đất bên trong.
"Tiếp tục." Hải Sa giơ tay ra chỉ vào chỗ hổng kia: "Nhét túi hỏa dược vào cho nổ, nhét thêm mấy túi vào!"
Chừng một khắc sau, một tiếng nổ cực lớn, lần này tường thành thật sự bị rung lắc, tảng đá vốn đã nứt vỡ liền hoàn toàn vỡ nát, mấy tảng sụp xuống, lỗ hổng càng lúc càng lớn.
"Nhét thêm nữa!"
Sắc mặt của Hải Sa dần hưng phấn hơn, tuy rằng đánh như vậy không hề thể hiện ra chiến binh Đại Ninh thiện chiến cỡ nào, nhưng bất kể đánh thế nào, chỉ cần có tác dụng là được.
Lỗ hổng càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng có thể nhét nhiều túi hỏa dược vào, đội ngũ vẫn đang liên tục không ngừng vận chuyển đến, tấm chắn cũng đã vỡ nát trên trăm tấm, cũng may là tấm chắn không đáng tiền, đều là chặt cây làm. Loại tấm chắn làm bằng gỗ tươi này có phân lượng nặng nề vì vẫn còn nước nhưng chặn mũi tên rất hữu dụng.
Ầm một tiếng...
Đã không nhớ rõ đây là túi hỏa dược thứ bao nhiêu, sau một tiếng nổ tung, cả tường thành đều rung lên, sau khi chấn động dường như không có gì thay đổi, lính Tang ở trên tường thành thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đột nhiên đá bắt đầu sụp xuống quy mô lớn, cự thạch rơi xuống ào ào, đất bên trong tường thành bị rung nát, bụi đất nổi lên, tường thành liên tục sụp xuống, không ít lính Tang rơi xuống dưới theo, ngay cả cơ hội đứng dậy cũng không có đã bị đá đập chết, không chết thì cũng bị đè ở bên dưới kêu rên.
"Thuẫn trận!"
Hải Sa ra lệnh một tiếng.
Chiến binh Đại Ninh ở phía sau đi lên đội tấm chắn xông lên phía trước, bây giờ cũng đã không cần đến hành lang nữa, binh sĩ giơ cự thuẫn lập tức hội hợp với đồng bào ở phía sau đi lên hình thành thuẫn trận. Trong bụi đất dày đặc, không ít lính Tang xông lên, dùng tường người để chặn chỗ hổng do tường thành sụp xuống, đứng ở đó không ngừng bắn tên.
"Tấn công!"
Trong tiếng tù và, chiến binh Đại Ninh bắt đầu áp sát về phía trước, trang bị của bọn họ tốt hơn nhiều so với lính Tang trong Kình Thiên Quan, nếu không phải có tòa tường thành cao lớn lớn kiên cố như thế này, lính Tang đóng ở đây làm sao có thể là đối thủ của quân Ninh. Lính Tang bị phái đến đây đều không được tính là lính Tang tinh nhuệ, tinh nhuệ đều bị điều đi đối phó với Thẩm Lãnh rồi.
Chỗ hổng do tường thành sụp đổ xuống là nơi chiến đấu kịch liệt nhất, thi thể của binh lính hai bên không ngừng ngã xuống, người lăn xuống không thể phân biệt rõ ràng, máu nhanh chóng chảy xuôi theo đá trôi xuống.
Tên nỏ bay tán loạn, chém giết thảm liệt, cuộc chiến đấu tấn công tường thành khó đánh hơn dự tính của Hải Sa. Sau khi thành vỡ lính Tang lại không thể hiện ra bao nhiêu sợ hãi, hoặc là nói bọn họ sợ hãi nhưng không lùi bước.
Điểm này làm cho Hải Sa có cái nhìn khác về lính Tang. Cho dù là lúc tấn công người Hắc Vũ, khi thành vỡ, sĩ khí của người Hắc Vũ cũng sẽ lập tức sụp đổ, nhưng mà lính Tang thì vẫn thủ vững chỗ hổng kia, chết một nhóm lại có một nhóm lên, đúng một canh giờ mà vẫn có thể chặn ở đó.
Trang bị của bọn họ quả thật thua kém hơn rất nhiều, không có liên nỏ chỉ có cung tên. Trong chém giết gần như mặt đối mặt thế này, tốc độ bắn của mũi tên kém xa liên nỏ, lực sát thương tất nhiên cũng càng kém hơn.
Một tên lính Tang đã bắn hết mũi tên trong tay, quay lại liếc nhìn, không ai đưa mũi tên lên cho mình, hắn ta ném cung đi, sau đó cúi người ôm nửa tảng đá dưới chân lên định ném xuống, mấy mũi tên bắn vào người làm hắn ta không ngừng lảo đảo, cuối cùng tảng đá kia cũng không thể ném đi mà cùng với hắn ta ngã ngửa xuống đất.
"Giết lên!"
Vu Đông Dã một đao chém kẻ thù trước mặt rồi nhảy lên tường thành, sau đó mới phát hiện trên tường thành gần như đều trống không, tất cả thi thể đều chồng chất ở khu vực này.
"Căn bản là không có năm ngàn người."
Vu Đông Dã nhìn trái nhìn phải, đột nhiên hiểu ra.
"Thật ra quân đội của Tang quốc chỉ có nhiều như vậy. Bây giờ ta đã hiểu tại sao động một chút là bọn họ lại nói đánh cược quốc vận gì đó, đây không phải đánh cược quốc vận thì là gì? Bọn họ đánh cược là Đại Ninh sẽ quyết chiến với bọn họ ở trên biển, năm ngàn thủ quân ở đây ít nhất đã điều đi bốn ngàn rồi."
Hải Sa đi lên tường thành, thi thể quá dày đặc, gần như không tránh được. Mặc kệ người Tang như thế nào, trong trận chiến này lính Tang là đối thủ đáng để tôn trọng.
Không ai lùi bước, cũng không có một người nào chạy trốn, sau khi kiểm kê thì phát hiện tổng cộng chỉ có hơn chín trăm lính Tang đóng tại Kình Thiên Quan, toàn bộ đều chết trận ở trên quan khẩu.
"Người cầm quyền của Tang quốc lừa gạt bách tính của bọn họ, hắn nói với các bách tính là thực lực của Ninh quốc và Tang quốc không chênh lệch nhau nhiều, là đấu dũng khí và nghị lực."
Vu Đông Dã thở dài: "Những binh lính này không có bao nhiêu tráng niên."
Hơn chín trăm lính Tang chết trận, không có nhiều người trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi đến bốn mươi tuổi này, phần lớn đều là người quá năm mươi tuổi, trong đó còn có một số thiếu niên trông khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
"Chôn cả thi thể của bọn họ đi."
Hải Sa căn dặn một tiếng, sau đó nhìn về phía Tiết Trình Phục: "Dẫn người dọn sạch đá trong động cổng thành đi, đại quân nhất định phải lập tức đi qua núi tuyết. Đại An Quốc Công nhất định không dễ đánh, lực khuynh quốc của Tang quốc đều ở bên đó, cho nên chúng ta nhất định phải nhanh hơn mới được."
Tiết Trình Phục lên tiếng đáp lại, lập tức dẫn người đi dọn đá, đợi khi đến dưới thành mới phát hiện căn bản không quá dễ dọn dẹp. Sau khi những lính Tang này biết quân đội Đại Ninh đến chắc hẳn là đã sẵn sàng chết rồi.
"Khi bọn họ chặn ở cổng thành đã hắt nước lên đá, một tầng đá hắt một lượt, tất cả đá trong động cổng thành đều đã đông cứng."
Hải Sa dẫn người đến phía sau tường thành, đi vào doanh địa mới phát hiện chắc hẳn là đã một thời gian những lính Tang này không có vật tư tiếp tế, lương thực dự trữ trong kho lương của bọn họ nhiều nhất còn đủ dùng mấy ngày, có thể thấy trước đó bọn họ đã bắt đầu ăn uống tiết kiệm.
"Kẻ thù như thế này hơi đáng sợ."
Vu Đông Dã nói: "Cách đây rất lâu Binh bộ suy đoán Tang quốc là kẻ thù lớn nhất của Đại Ninh trong tương lai, nếu cho người Tang thời gian mười năm phát triển, bọn họ có thể có mấy trăm vạn binh, đứa trẻ mới lớn và lão nhân đầu bạc cũng sẽ cầm binh khí lên chiến trường, hiện tại đã là như vậy rồi..."
Trong Binh bộ có một bộ môn chuyên suy đoán kẻ thù của Đại Ninh trong tương lai, một đám tinh anh của Binh bộ thông qua các loại thônh tin tình báo gửi về, suy đoán hướng phát triển của các quốc gia chung quanh trong tương lai, mỗi một lần suy đoán đều chỉ có một kết quả.
Vị trí địa lý của Tang quốc đã quyết định quốc lực của bọn họ sẽ bị trói buộc, hơn nữa người Tang lại có tính cách hiếu chiến và tàn nhẫn trời sinh. Sau khi Anh Điều Thái thống nhất Tang quốc, kết quả suy đoán của Binh bộ chính là Tang quốc sẽ chuẩn bị chiến tranh với Đại Ninh trong thời gian rất ngắn.
Hải Sa thở dài một hơi rồi nói: "Nếu không phải chúng ta vẫn luôn cảnh giác, nếu không phải bọn họ quá nóng vội, mười năm sau Tang quốc nhất định sẽ cấu thành uy hiếp đối với Đại Ninh."
Gã suy nghĩ, lắc đầu: "Hiện tại đã cấu thành uy hiếp rồi."
Kết quả suy đoán của Binh bộ, nếu đều lấy mười năm làm kỳ hạn, mười năm sau uy hiếp của Hắc Vũ đối với Đại Ninh còn thấp hơn uy hiếp của Tang quốc đối với Đại Ninh. Cho dù là hiện tại Binh bộ đánh dấu cấp bậc uy hiếp của các quốc gia chung quanh, Tang quốc và Hắc Vũ nằm trên một đường thẳng, cùng xếp thứ nhất.
"Nhanh lên đi."
Hải Sa nói: "Trong vòng ba ngày toàn bộ đại quân vượt qua núi tuyết, trong vòng bảy ngày phải chạy đến bờ biển đông nam đảo Bắc Châu."
Sau khi nói xong rồi gã bước nhanh ra ngoài, đi vào doanh địa của người Tang. Nhà trong doanh địa này đều dựng bằng gỗ.
Đám binh lính Tang quốc bị vứt bỏ này nhưng lại thể hiện ra tố chất mà quân nhân nên có, bọn họ chiến đấu đến thời khắc cuối cùng.
Cùng lúc đó, trên biển.
Vài ngày trước sau khi lui lại ba mươi dặm, thủy sư của Tang quốc cũng không truy kích, cho nên cũng có thể suy đoán vùng hải vực đó quả thật có vấn đề, ngay cả thủy sư của Tang quốc cũng không dám dễ dàng tới gần. Bọn họ muốn dụ đội thuyền của Đại Ninh tấn công trước nhưng Thẩm Lãnh đã tỉnh ngộ lại khi sắp hạ lệnh tiến công.
Không có giao thủ, hai bên lại trở về cục diện giằng co, mà mấy ngày nay thủy sư Đại Ninh cũng không rảnh rỗi, hai người Tạ Phù Dao và Tạ Cửu Chuyển mỗi người dẫn mấy con thuyền ra ngoài thăm dò tuyến đường.
"Đại tướng quân."
Cổ Lạc hơi khó hiểu: "Lúc chúng ta trở về đã đi tuyến đường này, không có vấn đề gì cả, giờ mới qua bao lâu đâu, chẳng lẽ lại có thể có thay đổi lớn như vậy?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Người Tang quen thuộc vùng hải vực này hơn chúng ta nhiều, phản ứng của bọn họ đã chứng tỏ là có vấn đề."
Cổ Lạc hơi tự trách mình: "Chúng ta chỉ lo thăm dò tin tức trong Tang quốc, lại không để ý đến thông tin về phương diện này."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không chỉ là các ngươi đang thăm dò tình báo, trong tay ta có ghi chép của thương thuyền phiếu hào Thiên Cơ trong hai năm đi tới đi lui Tang quốc."
Nhìn hắn cũng không có bao nhiêu lo lắng: "Bây giờ là cuối tháng 8, đầu tháng 9 có ghi chép thông hành của thương thuyền, hai năm đều vậy, phiếu hào Thiên Cơ ghi chép lại hết tuyến đường, ngày tháng, thời tiết trong mỗi chuyến đi, hai ngày nay ta nhìn kỹ lại lần nữa."
Sau khi nói xong Thẩm Lãnh đứng dậy: "Sở dĩ ta không vội tiến công cũng là vì ta đang đợi..."
Chỉ cần thủy sư Tang quốc khổng lồ phía đối diện đột nhiên phân binh ra ngoài, chứng tỏ là bên phía Hải Sa đã thành công.
Đại Ninh muốn đánh Tang quốc, ngay từ đầu đã không dự tính chỉ tấn công một đường, với quốc lực của Đại Ninh, nếu muốn thì ba đường, năm đường, mười đường cũng có thể.