Đảo Bắc Châu.
Mười hai vạn chiến binh Đại Ninh đi xuyên qua núi tuyết, dùng thời gian năm ngày để hành quân gấp, một ngày công phá huyện Anh Đạo, thêm một ngày chạy tới bờ biển đông nam đảo Bắc Châu, thế như chẻ tre.
Nhưng khi đến bên này mới phát hiện chuyện không đơn giản như dự tính. Đội thuyền của bọn họ không qua được, cho nên quyết định của Hải Sa là đánh tới vùng duyên hải phía đông nam đảo Bắc Châu trong thời gian nhanh nhất, sau đó trưng dụng tất cả thuyền đánh cá để vượt biển, nhân lúc thủy sư của Tang quốc vẫn bị An Quốc Công Thẩm Lãnh cầm chân, lên bờ ở sườn bắc đảo Tả Trung Châu với thế sét đánh không kịp bưng tai.
Nhưng mà sau khi bọn họ đến nơi này mới phát hiện không có thuyền thích hợp.
Để quyết chiến với Đại Ninh ở trên biển, Tang quốc đã trưng dụng tất cả thuyền đánh cá loại lớn, thương thuyền, thuyền chở hàng ở khu vực đảo Bắc Châu này, ở đây không tìm được bất cứ một con thuyền nào có thể dùng để vận chuyển binh lính. Có thể tìm được một ít thuyền nhỏ thì cũng dài một trượng, loại thuyền mà ngay cả một cái buồm cũng không treo lên nổi, căn bản là không thể nào vượt biển được.
Bờ biển.
Tướng quân Hải Sa đứng trên bờ nhìn biển rộng mênh mông phía xa, trong lòng hết sức khó chịu, ngay cả Kình Thiên Quan cũng đã công phá, đã thuận lợi đến nơi này nhưng lại không có thuyền để qua.
Nếu lúc này có thể mau chóng đánh vào đảo Tả Trung Châu, áp lực ở bên phía An Quốc Công sẽ lập tức giảm bớt, quân Tang không thể không điều động binh lực về phòng thành Kinh Đô, mà bây giờ có mười hai vạn lính rảnh tay thì lại không thể qua được, trong lòng Hải Sa sao không sốt ruột được?
"Phái người ra ngoài, càng nhiều càng tốt."
Hải Sa xoay người lại căn dặn: "Tìm hết những thuyền có thể dùng được ở gần đây, bất kể là thuyền gì cũng được, ta muốn nhìn thấy thuyền!"
"Vâng!"
Các tướng lĩnh thủ hạ lên tiếng, lập tức quay đầu đi phân công nhiệm vụ.
Đây không phải vì người Tang dự liệu được Đại Ninh sẽ đánh qua từ đảo Bắc Châu, mà bọn họ trưng dụng gần như tất cả thuyền cỡ trung trở lên đi hải chiến, còn lại đều là thuyền nhỏ, có thể dùng ở gần biển, hoàn toàn không có thể đi xa.
Có những lúc sự tình sẽ không phát triển theo phương hướng đã định sẵn, thoạt nhìn tất cả đều thuận lợi nhưng khi đi đến một ngã tư thì lại phát hiện chuyện kế tiếp phải đối mặt không phải câu hỏi chọn một trong hai hoặc là chọn một trong ba, mà là ngã tư chính là điểm cuối, không còn đường nữa.
Chúng ta đi trên một con đường, đã dự liệu sẽ không đi thẳng đến điểm cuối đường như vậy, nhất định sẽ xuất hiện ngã rẽ, chúng ta cũng đã chuẩn bị khá nhiều để phán đoán khi đến ngã tư sẽ lựa chọn đi bên nào, vậy nhưng không chưa từng nghĩ con đường này căn bản là không dẫn đến nơi ngươi muốn đi, đây không phải đường đi đến điểm mục tiêu của ngươi.
Phải làm sao?
Dừng lại nghỉ ngơi?
Hay là quay lại đường cũ?
Người Ninh sẽ không chọn như vậy, người Ninh sẽ lựa chọn mở đường, không có đường thì tự tạo ra một con đường, người Ninh sẽ không sợ mở đường, nhất là ba mươi năm nay, hoàng đế bệ hạ Đại Ninh Lý Thừa Đường tại vị, Đại Ninh đã mở ra rất nhiều con đường, còn không chỉ là mở đường dẫn đến một phương hướng, đông tây nam bắc, mở đường tứ phía.
Bắt đầu từ ngày hôm sau những người được phân công ra ngoài lục tục tìm về rất nhiều thuyền nhỏ. Số thuyền này không thể nào vượt biển, không chịu được sóng gió.
Sau khi nhìn thấy số thuyền nhỏ này sắc mặt của Hải Sa ngược lại đã dịu đi một chút, chỉ căn dặn một câu: "Tiếp tục tìm, càng nhiều càng tốt."
Vẫn là câu nói đó, càng nhiều càng tốt.
Lại bốn năm ngày nữa, bao gồm một ít thuyền nhỏ đã hư hại bị úp ngược ở trên bờ biển cũng bị kéo đến, sửa sửa chữa chữa, trên bờ biển đều là binh sĩ của Đại Ninh đang sửa thuyền. Số lượng thuyền nhỏ tìm được cũng không phải ít, nhưng ngay cả bách tính Tang quốc nhìn thấy những cái thuyền này cũng không có ai tin bọn họ có thể vượt biển bằng thuyền như vậy.
Hơn nữa nhìn thuyền nhỏ số lượng cũng không ít, có thể chở được không nhiều binh sĩ.
Đêm.
Hải Sa phái thân binh đi gọi thủ hạ tướng quân Vu Đông Dã đến, trong đại trướng chỉ có hai người bọn họ, trên bàn có rượu và đồ ăn, đồ ăn không nhiều nhưng rượu nhiều.
"Đông Dã."
Hải Sa nhìn Vu Đông Dã một cái, gọi tên gã ta rồi trầm mặc, hiển nhiên có những lời không tiện mở miệng.
Vu Đông Dã cười, đầu tiên là nốc nửa bình rượu ừng ực ừng ực, sau đó cười nói: "Tướng quân, ta biết ngài gọi ta đến là muốn nói gì. Hiện tại dựa theo lời dặn của ngài, chúng ta tìm thuyền nhỏ về, bốn năm con thuyền nối ngang lại với nhau, miễn cưỡng có thể vượt biển, nhưng phải cầu khấn đừng gặp sóng gió, cho dù ghép thuyền lại thì trên cơ bản cũng không chống gió được."
"Hơn nữa cho dù là đều có thể an toàn đi qua, một lần vượt biển cũng chỉ được tối đa bốn ngàn người, tướng quân muốn bảo ta đưa nhóm người đầu tiên đi chứ gì. Được thôi, ta có thể làm việc này."
"Phải..."
Hải Sa im lặng một lúc rồi nói: "Ta phân vân giữa mấy người các ngươi, các ngươi đều là tướng tài, đều có thể đảm nhận nhiệm vụ lớn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể giao việc này cho ngươi. Tiết Trình Phục đấu tranh anh dũng chưa từng ngại nguy hiểm, võ nghệ cũng mạnh, ở thế thắng thì không ai có thể cản. Lý Đinh Sơn tính cách cẩn thận, làm việc ổn thỏa, nhưng hai người này đều có một nhược điểm, đó chính là không kiên cường bằng ngươi khi ở trong nghịch cảnh."
Vu Đông Dã cười nói: "Tướng quân yên tâm, chúng ta đi đầu tiên, nếu như có thể lên bờ, ta sẽ cùng các huynh đệ giữ bờ biển cho đội ngũ đến sau."
"Các ngươi..."
Hải Sa lại hơi do dự, có chút không đành lòng.
"Các ngươi có thể không lên bờ được, cũng có thể vừa lên bờ đã bị vây công."
"Ta biết."
Vu Đông Dã nói: "Ta đều đã nghĩ đến những khả năng tướng quân ngài nói. Thuyền nhỏ ghép lại với nhau, gặp sóng gió quá lớn có thể sẽ bị diệt toàn quân, cho dù bình an đến bờ bên kia thì đó là đảo Tả Trung Châu, khu vực trung tâm của Tang quốc. Cho dù Tang quốc điều động đi nhiều binh lực từ nơi khác hơn nữa, binh lực của đảo Tả Trung Châu tuyệt đối sẽ không trống không, có thể chúng ta vừa lên bờ đã bị bao vây."
Gã ta cười: "Nhưng ta không sợ, cũng phải có người đi chứ."
Hải Sa thở dài một hơi, tháo bội đao của mình xuống đưa cho Vu Đông Dã: "Ngươi đã muốn đao của ta một thời gian rồi, ta cứ không nỡ cho ngươi. Thanh đao này chỉ có tổng cộng ba thanh khi được làm ra, là bệ hạ cho thợ tìm kiếm vật liệu ở trong Đại Ninh làm ra dựa theo hắc tuyến đao của An Quốc Công, một thanh cho đông cương đại tướng quân, một thanh cho bắc cương đại tướng quân, một thanh cho ta."
Gã đưa hắc tuyến đao cho Vu Đông Dã: "Bây giờ thanh đao này là của ngươi."
"Ta không lấy."
Vu Đông Dã khoát tay, có chút giảo hoạt, nói: "Bây giờ ta không lấy, nếu ta chết thì thanh đao này sẽ rơi vào tay người Tang, không chừng sẽ biến thành hung khí bọn họ chém về phía huynh đệ chúng ta, để sau này ta hãy lấy."
Gã ta chắp tay: "Tướng quân, không cần lo lắng cho ta. Những người làm binh như chúng ta đối mặt với sinh tử là quá bình thường. Vu Đông Dã ta xuất thân hàn môn, cả quê nhà từ mấy trăm năm trước cũng chưa từng có người làm quan lớn như ta, ha ha ha ha, ta đã rạng rỡ tổ tông rồi, chết cũng không tiếc nuối. Cha ta chỉ vào ta khoác lác đã nhiều năm rồi, nhưng ông ấy cũng từng nói với ta, ông ấy nói Đông Dã à, tất cả vinh quang của con là con phấn đấu mà có được, cũng là bệ hạ thưởng cho con, con không thể tha hóa vì mình là tướng quân chính tứ phẩm được."
"Ông ấy từng nói với ta không chỉ một lần, nói con phải không thẹn với bệ hạ, cũng phải không thẹn với sự phấn đấu của bản thân... Cha ta còn nói ông ấy mong dựa vào ta để tiếp tục khoe khoang, các bà già trong thôn rất thích nghe ông ấy chém gió, cha ta có thể có một người vợ già hay không còn phải trông cậy vào ta nữa."
Gã ta cười nói: "Chờ ta đứng vững trên đảo Tả Trung Châu, tướng quân ngài không được đổi ý, chắc chắn phải cho ta đao đấy."
Hải Sa gật đầu thật mạnh: "Ta nói lời giữ lời."
Vu Đông Dã cười hì hì: "Lau sạch sẽ, mài một chút, tướng quân giúp ta bảo quản đao này mấy ngày."
Sáng sớm hôm sau, Vu Đông Dã dẫn người ghép thuyền nhỏ đã sửa chữa xong lại, dùng hai ngày để chuẩn bị. Đây đều là những con thuyền gì chứ... sửa chữa chắp vá, trên cánh buồm đều là những mảnh vá lớn nhỏ.
Nhưng các chiến binh của Đại Ninh lại muốn dùng thuyền như vậy để vượt qua sông eo biển, qua được thì bọn họ là anh hùng, không qua được, bọn họ cũng là anh hùng.
Lại là một buổi sáng sớm khiến người ta cảm thấy trong lành đến mức không nhịn được muốn hít một hơi thật sâu, bốn ngàn một trăm chiến binh Đại Ninh đi lên từng chiếc từng chiếc chiến thuyền được ghép lại với nhau. Chiến thuyền như vậy không hề có phòng hộ gì, một cái cá xiên cũng có thể đâm thủng một lỗ, huống chi thứ phải đối mặt có khả năng là chiến thuyền thủy sư được trang bị không tầm thường của Tang quốc.
Vậy nhưng không ai cảm thấy có gì đặc biệt đáng sợ.
"Ngươi sợ không?" Một hán tử trung niên hỏi gã trẻ tuổi bên cạnh.
Người trung niên là một đoàn suất, trên mặt có một vết sẹo khiến tướng mạo ông ta nhìn có vẻ hơi dữ tợn, nhưng người trẻ tuổi biết đoàn suất của bọn họ lòng dạ tốt nhất.
"Không sợ, có gì đáng sợ đâu."
Người trẻ tuổi tựa vào thuyền đánh cá, để cho mình ngồi thoải mái một chút: "Phụ thân ta là chiến binh. Năm đó đánh với người Hắc Vũ quá ác liệt, chiến binh bắc cương bị tổn thất lớn, phụ thân ta xin trở lại đội ngũ, trước khi đi ta cũng đã hỏi ông ấy, ta hỏi cha, đã năm sáu năm cha không hề cầm đao, cha có sợ không?"
"Cha ta nói là ta đi bảo vệ Đại Ninh, không sợ. Cha ta còn nói, tiểu tử con cả đời này cũng không thể vượt qua cha con được, bởi vì cha con đã làm xong việc bảo vệ Đại Ninh rồi, sau này sẽ không bao giờ có người dám đến ức hiếp Đại Ninh nữa."
Hắn ta nhìn đoàn suất, cười nói: "Lúc ấy ta liền nói với cha ta, ngươi đem bảo vệ Đại Ninh chuyện đều làm xong, chờ ta đi, chờ khi con tòng quân, con nhất định có thể vượt qua cha, con không cần phải liều chết để bảo vệ Đại Ninh nữa, nhưng con sẽ xung phong lên đường mở rộng biên cương Đại Ninh."
Hắn ta dừng lại một chút, cười càng thoải mái hơn.
"Trước khi xuất chinh ta đã viết một phong thư gửi về cho cha ta. Trong thư ta hỏi ông ấy một câu... Cha, là bảo vệ quốc gia giỏi hay mở rộng biên cương giỏi? Cha có thể không cho người khác ức hiếp Đại Ninh, bây giờ con đi ức hiếp người khác."
Hán tử trung niên ra sức vỗ vai tiểu tử: "Ngươi nói hay."
"Chỉ cần chúng ta không có chết ở trong sóng biển, chúng ta có thể khiến kẻ địch ngã xuống run rẩy."
Đoàn suất nhìn về phương xa: "Người Tang nói, thần biển sẽ phù hộ bọn họ, ngươi tin không?"
Người trẻ tuổi nói: "Ai? Thần biển? Dọa chết nó."
Một đội ngũ đã bắt đầu hành trình trên biển như vậy, nếu bọn họ chinh phục eo biển thì bọn họ sắp sửa chinh phục đảo Tả Trung Châu.
Hai ngày hai đêm sau.
Bờ biển đông bắc đảo Tả Trung Châu, một đám ngư dân đang đánh cá, bọn họ nhìn thấy ở phía trước rất xa xuất hiện một bóng đen lớn, không biết đó là thứ gì, theo lý mà nói không nên có đội thuyền xuất hiện ở nơi này chứ.
Có người lập tức đi bẩm báo với quan viên địa phương, quan viên địa phương không dám chậm trễ, lập tức phái người đi báo lên trên.
Một con thuyền rách nát cập bờ, người trẻ tuổi trên thuyền nhảy xuống đầu tiên, nhìn chung quanh, một người cũng không có, ngư dân đều đã chạy trốn hết rồi. Gã ta quay lại liếc nhìn đoàn suất: "Thần biển của bọn họ đâu?"
Đoàn suất cười trả lời: "Hải sâm nấu cháo ăn rồi."
Nhưng đúng lúc này phía xa xa truyền đến từng hồi tiếng tù và.
"Tốc độ phải nhanh!"
Vu Đông Dã hô một tiếng, sau đó quay lại liếc nhìn, có gần một phần ba số người còn phải chèo thuyền trở về, hy vọng bọn họ có thể bình an trở lại đảo Bắc Châu. Cũng may là bên này không quá ít thuyền, thuyền lớn thuyền nhỏ đều có, bọn họ có thể cướp thuyền trước, khi nhóm huynh đệ tiếp theo đến sẽ có thể thoải mái hơn một chút.
"Các huynh đệ!"
Vu Đông Dã căn dặn người mau chóng chuyển trang bị trên thuyền xuống rồi nói lớn một tiếng: "Chúng ta phải thủ vững ở đây ít nhất hai ngày hai đêm, các ngươi nói cho ta nghe, chúng ta nên làm gì?"
Một ngàn hai trăm người đi cướp thuyền, không đến ba ngàn chiến binh Đại Ninh ở lại đồng thanh hô một tiếng: "Đến bao nhiêu giết bấy nhiêu!"
"Bày trận chuẩn bị!"
"Rõ!"