Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1478 - Chương 1478: Tử Thủ

Chương 1478: Tử thủ Chương 1478: Tử thủ

Nhóm lính Tang đầu tiên nhào lên định ép quân Ninh trở về có số lượng không nhiều, bọn họ hoàn toàn không dự liệu được quân Ninh lại tấn công đến từ phía bắc, thuyền ở bên đảo Bắc Châu đều đã bị trưng dụng hết, bên kia có tình huống gì cũng không thể nào kịp thời thông báo đảo Tả Trung Châu.

Khu vực thuộc về huyện Quan Mộc quận Thư Hải Tang quốc, là cực đông bắc của đảo Tả Trung Châu, nơi này còn cách đô thành Kinh Đô của Tang quốc rất xa.

Có khoảng mấy ngàn tên lính Tang xông lên, trong đó cũng chỉ có khoảng một nửa là binh lính chính quy, một nửa khác là thôn dân tráng hán cầm đủ thứ binh khí tạp nham trong tay, trong tay có cá xiên, có xẻng, cái gì cũng có.

"Đánh về!"

Sau khi nhìn rõ số lượng kẻ thù, Vu Đông Dã hạ quân lệnh.

Mũi tên dày đặc bay qua, lính Tang lao về phía quân Ninh lập tức ngã gục xuống một lượt, bọn họ lao về phía trước trông giống như lúa mạch bị gió thổi lay động, mà mũi tên của quân Ninh thì là cái liềm, quét ngang qua, một lớp bị cắt xuống.

Sau vài lần tấn công liên tục lính Tang bị tổn thất thảm trọng, cuối cùng không thể không rút đi. Đối với chiến binh dưới trướng Vu Đông Dã mà nói cường độ công kích thế này căn bản không đủ để tạo thành uy hiếp. Vu Đông Dã hạ lệnh cho các binh sĩ nhặt mũi tên về, nhưng có những mũi tên đã hư hại không thể dùng được nữa. Kiểu tác chiến phòng ngự này là không dám lãng phí một mũi tên, một miếng lương thực hay một giọt nước nào.

Uy hiếp vốn không phải là lúc vừa mới đến bờ bắc mà là lúc kẻ thù tấn công lần thứ hai, hơn nữa tốc độ triệu tập binh lực của kẻ thù nhất định vượt xa binh lực chi viện của quân Ninh.

"Cấu trúc phòng ngự! Đẩy vào phía trước năm trăm bước!"

Sau khi đánh lui lính Tang, Vu Đông Dã hạ lệnh.

Một ngàn hai trăm chiến binh phụ trách chém cướp thuyền của người Tang. Dọc bờ biển ở khu vực này tuy có không ít thuyền đánh cá nhưng cũng không có mấy chiếc thuyền lớn thật sự, cũng may là tốt hơn lúc đến đây một chút.

Một ngàn hai trăm người này mang tất cả thuyền trở về, dự tính khi quay lại lần nữa sẽ có khoảng 4000 – 5000 người có thể chi viện đến đây. Lúc nãy trước khi nghênh chiến Vu Đông Dã nói với các binh sĩ ít nhất phải thủ vững hai ngày hai đêm nhưng trên thực tế thì không phải, có thể bọn họ phải thủ vững ít nhất bốn ngày bốn đêm.

Các binh sĩ dùng xẻng sắt mang theo bên người nhanh chóng đào công sự phòng ngự trên mặt đất. Khu vực này không có địa hình gì để có thể lợi dụng, chỉ có thể dựa vào xây dựng.

"Một nhóm người đi."

Vu Đông Dã nhớ ra trước kia có một lần tướng quân Hải Sa kể về trận chiến đấu do An Quốc Công Thẩm Lãnh chỉ huy, dùng lượng lớn chiến hào và hố bẫy ngựa đến ngăn cản quân địch tiến công, cho nên gã ta lập tức hạ lệnh hành động.

Hơn một ngàn binh lính bắt đầu đào hố ở phía trước trận địa, không cần quá sâu, sâu hơn một thước là được nhưng phải dày đặc. Ở nơi trống trải như thế này, khó bảo đảm sẽ không có khinh kỵ binh của người Tang đột kích.

Ở nơi không có vật cản, cũng không có mấy cái cây này, đối với khinh kỵ binh mà nói quả thực chính là môi trường đánh thoải mái nhất, huống hồ số lượng quân Ninh cũng không nhiều, trận địa ba ngàn người, không có thương binh cũng không có trọng giáp, khinh kỵ binh không có thiên địch, nếu quân Tang có được đội ngũ một ngàn khinh kỵ binh là có thể nhanh chóng phá tan phòng ngự.

Sau lưng quân Ninh chính là biển, lui cũng không thể lui.

Các binh sĩ đào lượng lớn chiến hào và hố bẫy ngựa, bắt đầu từ lúc xuống thuyền đã không dừng lại, mãi cho đến khi trời tối.

Đêm đó lính Tang lại tiến công, rõ ràng binh lực nhiều hơn lúc trước.

Sáng sớm hôm sau khi mặt trời nhô lên, có thể nhìn thấy thi thể phủ kín trên mặt đất, chiến binh Đại Ninh đã liên tục nhiều ngày không thể nghỉ ngơi tốt, hiển nhiên rất mệt mỏi nhưng vẫn không dám thả lỏng.

Vu Đông Dã hạ lệnh cho các binh sĩ chia làm ba tốp luân phiên nghỉ ngơi, một nhóm người qua bên bãi biển ngủ, không ngủ được cũng phải ngủ, nhất định phải ngủ.

Một nhóm khác làm đội dự bị, ở phía sau sắp xếp lại trang bị, kiểm kê vật tư.

"Lương khô chúng ta mang theo còn có thể duy trì ba ngày nữa."

Tướng quân ngũ phẩm Lý Dung Quang ngồi xổm bên cạnh Vu Đông Dã nói: "Vừa mới kiểm tra lại một chút, hai trận, chúng ta đã tổn thất khoảng hai trăm huynh đệ. Với mức độ tiến công này của người Tang, mũi tên của chúng ta còn có thể duy trì được một thời gian ngắn, nhưng nếu như lính Tang tăng lực độ tiến công, mũi tên cũng không đủ dùng."

Vu Đông Dã gật đầu: "Kiên trì đi, không có cách nào khác cả."

Lý Dung Quang hỏi: "Hay là ta dẫn đội thám báo ra ngoài xem thử, nếu gần đây có kho lương gì đó, có thể cướp về một ít."

"Dẫn đội thám báo vào trong thôn gần đây thì được, đừng đi quá xa."

Vu Đông Dã nói: "Không có gì bất ngờ xảy ra, có thể ngày mai viện binh của quân Tang sẽ đến."

Đêm đó, cuộc chiến đấu kịch liệt tiếp tục diễn ra.

Ngày hôm sau, lính Tang càng lúc càng nhiều, binh lực đã gấp mấy lần quân Ninh, bọn họ bắt đầu điên cuồng tiến công không ngừng nghỉ, quân Ninh vẫn luôn thủ vững, dựa vào sức chiến đấu cường đại hơn ngăn cản lính Tang từ đầu đến cuối.

Ngày thứ ba, binh lực của lính Tang càng nhiều hơn, có thể nhìn thấy rất nhiều cờ xí ở xa xa hội tụ lại đây, mà bọn họ đã bắt đầu dựng máy ném đá ở phía xa.

Ngày thứ tư, không còn lương thực.

Buổi chiều ngày thứ tư, không còn mũi tên.

"Tướng quân."

Lý Dung Quang ở trong chiến hào bò đến, môi đã khô nứt nẻ đáng sợ.

"Mũi tên của chúng ta đã dùng hết rồi, còn một chút tên nỏ nhưng cũng chỉ cầm cự được một lúc... Lương khô thì hôm qua đã hết rồi."

Vu Đông Dã ngồi ở đó, thân binh lại băng bó vết thương cho gã ta. Đâu chỉ là lương khô đã hết, thuốc trị thương cũng không còn, rất nhiều binh lính bị thương nhưng không có thuốc.

"Kẻ thù lại đang chuẩn bị tiến công."

Vu Đông Dã cầm bình nước lên nhìn, bình nước cũng trống rỗng, phía sau chính là biển nhưng trong tay không có nước ngọt.

"Chuẩn bị!"

Vu Đông Dã túm lấy liên nỏ: "Chiến binh Đại Ninh!"

"Bách chiến bách thắng!"

Các binh sĩ đồng thanh hô một tiếng, giọng của ai cũng đều khàn đặc.

Lý Dung Quang vỗ mạnh lên đống cát một cái: "Theo lý mà nói thì viện binh nên đến rồi chứ, nếu viện binh còn không đến..."

"Câm miệng!"

Vu Đông Dã hô một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào quân đội Tang quốc ở phía trước. Người Tang đã lại tập kết, lần này số người nhiều hơn trước, dựa theo lệ thường, cuộc công kích điên cuồng của máy ném đá sắp sửa đến.

"Hải tướng quân nhất định sẽ đến."

Vu Đông Dã quay lại liếc nhìn Lý Dung Quang: "Trở lại chỗ của ngươi đi, bảo vệ chỗ ngươi nên bảo vệ."

"Vâng!"

Lý Dung Quang thét một tiếng, xoay người trở lại chiến hào bản thân hắn ta mang binh phòng thủ.

"Đến rồi, mọi người ngồi xổm xuống!"

Sau một tiếng hô lớn, máy ném đá của người Tang ném từng tảng từng tảng đá qua. Hiển nhiên túi hỏa dược của bọn họ không được trang bị toàn quân, nếu không thì, nếu bọn họ có đủ nhiều túi hỏa dược để bắn bổng qua, có thể đội ngũ ba ngàn người này của Vu Đông Dã đã bị diệt toàn quân rồi.

Đêm đó, lần đầu tiên lính Tang xông vào trận địa của quân Ninh, đã quân Ninh không còn mũi tên bắt đầu đánh giáp lá cà với lính Tang. Bọn họ đã hai ngày không có lương thực nhưng lại dựa vào nghị lực hung mãnh không sợ chết này để gượng chống.

Cuộc chém giết tiếp tục mãi đến khi trời sắp sáng, vẫn là Vu Đông Dã nghĩ được một biện pháp, bảo những người bị thương lui xuống đi lớn tiếng hô hào là viện binh đến rồi, dọa cho lính Tang sợ hãi rút lui.

Nhưng sau khi trời sáng người Tang sẽ phát hiện căn bản không có viện binh gì cả.

Ngày thứ năm.

"Tướng quân..."

Lý Dung Quang gần như là bò đến bên cạnh Vu Đông Dã: "Kiểm kê thương vong, bây giờ chúng ta còn tổng cộng hơn sáu trăm người có thể đánh, thương binh..."

Yết hầu của hắn ta lên xuống, mắt đỏ lên.

"Sáng sớm hôm nay phát hiện, các huynh đệ bị thương biết được tướng quân hạ lệnh đem một ít nước ngọt cuối cùng cho bọn họ, có mấy chục huynh đệ đã tự sát, bọn họ nói không thể uống nước này..."

Giờ khắc này, người Tang bao vây ba mặt giống như ống sắt, đừng nói ra ngoài tìm lương thực tìm nước, người nào đứng lên đều sẽ bị nhắm bắn ngay, cũng không thể ra ngoài nhặt lại mũi tên về được.

"Xem ra viện binh không đến được rồi."

Lý Dung Quang khó khăn ngồi xuống, thở dốc từng hơi từng hơi: "Tướng quân, ngài trở về đi, bên kia còn có mấy con thuyền có thể dùng, ngài mang các huynh đệ đi, ta và một nhóm người ở lại."

"Nhiệm vụ của chúng ta là canh phòng nơi này cho đội ngũ đến sau."

Vu Đông Dã lau môi, lau một cái, môi cũng bị tróc đi một lớp da.

"Đừng nói lung tung nữa, hoặc là chúng ta phòng thủ đến khi viện binh đến, hoặc là chúng ta đều chết trận."

Vu Đông Dã vỗ vai Lý Dung Quang: "Chúng ta là chiến binh Đại Ninh bách chiến bách thắng... Đi? Đó không phải là việc chúng ta nên làm."

Tu, tu, tu...

Xa xa, tiếng tù và của lính Tang lại vang lên một lần nữa, bọn họ đã phát hiện bên phía quân Ninh căn bản là không có viện binh, đội ngũ lính Tang nhiều không đếm xuể tập kết lại, bọn họ đã nhìn thấy hy vọng thắng lợi.

"Tại sao tướng quân không đến chứ?"

Ánh mắt của Lý Dung Quang có chút lo lắng: "Không phải ta oán giận Hải tướng quân, là ta đang sợ, ta sợ liệu có phải bọn họ gặp sóng trên biển gió hay không."

Tim Vu Đông Dã đột nhiên thắt lại. Thật ra làm sao gã ta lại không nghĩ đến, nếu không phải gặp sóng gió, không thể nào đến đây, hoặc là không ít các huynh đệ đã gặp nạn, Hải tướng quân không thể nào không đến được.

Đúng lúc này phía sau bỗng nhiên có người nói: "Thuyền! Thuyền! Có thuyền đến rồi!"

Vu Đông Dã quay phắt đầu lại, sau đó liền nhìn thấy một mảng buồm xuất hiện trên mặt biển. Lính Tang đang chuẩn bị tiến công chắc hẳn cũng đã nhìn thấy cho nên tốc độ tập kết đội ngũ của bọn họ nhanh hơn, không ít tướng lĩnh quân Tang gào thét, thúc giục binh lính thủ hạ nhanh chóng tạo thành hàng ngũ.

"Chỉ có mấy chiếc thuyền..."

Binh sĩ lúc nãy còn hô hào liền chán chường, bởi vì thuyền tới gần quả thật chỉ có sáu bảy chiếc, chính là mấy chiếc thuyền khá lớn mang từ bên này về.

"Người Tang lên rồi."

Vu Đông Dã chống tay vào đống cát đứng lên, nắm chặt hoành đao: "Chiến tiếp!"

"Chiến tiếp!"

"Chiến tiếp!"

"Chiến tiếp!"

Mấy trăm chiến binh Đại Ninh còn lại gần như đã không còn sức lực dùng tiếng la hét cổ vũ cho chính mình. Bọn họ biết đây là đợt chém giết cuối cùng, chỉ có hành khúc như vậy mới xứng để bọn họ chết trận.

Người Tang đông nghịt tấn công tới. Đã không còn tên nỏ, đã không còn mũi tên, chỉ có thể để mặc cho người Tang xông đến, mấy trăm chiến binh Đại Ninh ở trong chiến hào triển khai chém giết với kẻ thù, khắp nơi đều đang đánh, khắp nơi đều đang đổ máu.

Mấy con thuyền tới gần bờ biển, chiến binh Đại Ninh từ trên thuyền xuống liền chạy tới giống như điên, tổng cộng cũng không đến một ngàn người chi viện nhưng bọn họ đã đến.

Đội ngũ hơn ngàn người xông lên, sau khi quân sinh lực lên đã dồn sức bổ chém từng đao từng đao ép kẻ thù lui xuống lần nữa.

"Vu Đông Dã!"

Có người ở xa xa nói: "Ngươi ở đâu? Còn sống không?!"

Vu Đông Dã trúng hai đao trên người, cũng may không phải là chỗ yếu hại, gã ta chống chế đứng lên trả lời một câu: "Lão tử ở đây, không chết được!"

Người vừa nói đi nhanh tới, mắt cũng đỏ lên khi nhìn thấy bộ dạng của Vu Đông Dã, người tới là Tiết Trình Phục.

"Lão Vu, ngươi thế nào rồi?"

Tiết Trình Phục hỏi một câu.

"Vẫn ổn."

Vu Đông Dã hỏi: "Hải tướng quân đâu?"

"Chúng ta gặp sóng gió, rất nhiều thuyền bị lật, tướng quân không thể không hạ lệnh tạm thời lui về. Ngài ấy nói với ta mấy con thuyền này là hy vọng cuối cùng, bởi vì ngược gió, sóng gió lại lớn, chúng ta đã đến muộn một ngày một đêm so với dự tính."

"Các ngươi... rút về đi."

Vu Đông Dã cười thảm: "Hiện quân Tang đã tập kết ít nhất hai vạn người, tính cả các ngươi, chúng ta còn có hơn một ngàn người có thể đánh, trở về đi. Nói với tướng quân... Vu Đông Dã ta đã cố hết sức rồi, không mất mặt."

"Không về."

Tiết Trình Phục đứng lên quay đầu lại hô một tiếng: "Mau chóng chuyển hết trang bị xuống dưới, cả lương thực và nước nữa, tiếp theo phải xem chúng ta rồi!"

Gã ta vỗ vai Vu Đông Dã: "Ta đã mang đến mấy cỗ nỗ trận xa."

Bình Luận (0)
Comment