Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1479 - Chương 1479: Chỉ Còn Nửa Canh Giờ

Chương 1479: Chỉ còn nửa canh giờ Chương 1479: Chỉ còn nửa canh giờ

Nếu nhóm quân Ninh đầu tiên vượt biển đến có thể mang theo nỗ trận xa thì việc phòng ngự tác chiến có thể sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng khi bọn họ vượt biển đến thuyền quá nát, tất cả đều là thuyền nhỏ, ghép lại cũng không để được nỗ trận xa.

Cũng may lần này Tiết Trình Phục bọn họ đến chi viện có mấy chiếc thuyền cũng khá lớn, đã mang đến tổng cộng bảy cỗ nỗ trận xa. Sau khi đánh lui lính Tang rồi lại tiến công một lần, hai nhóm quân Ninh tổng cộng có 1600 – 1700 người còn có thể tác chiến, mà có không dưới hai vạn lính Tang bao vây bọn họ.

Còn có một điều kiện có lợi khác là... chiến mã của Tang quốc rất ít, ít đến mức thảm thương, hơn nữa ngựa bản địa của Tang quốc đều tương đối thấp bé. Trong số lính Tang bao vây quân Ninh không có một đội ngũ kỵ binh, nếu như có, cho dù là quân Ninh bây giờ đã có bảy cỗ nỗ trận xa, muốn phòng bị được cũng gần như là không có khả năng.

Đội chiến binh Đại Ninh này được điều từ bắc cương đến tiến công Tang quốc, đã từng có kinh nghiệm chém giết vô số lần với quân đội cường hãn của người Hắc Vũ. Trên thực tế, người Tang tuy không sợ chết nhưng tố chất chiến đấu kém hơn người Hắc Vũ một chút, nếu như là người Hắc Vũ vây công, có thể quân Ninh đã không thủ vững được năm ngày năm đêm.

Tiết Trình Phục căn dặn thủ hạ nắm bắt thời gian chuyển nỗ trận xa xuống lắp đặt trận địa, vậy nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều không quá thoải mái, bởi vì người Tang có máy ném đá.

Bọn họ không biết nỗ trận xa là gì nhưng trước mỗi một lần xung phong bọn họ đều sẽ dùng máy ném đá điên cuồng công kích một hồi, còn chưa biết chắc bảy cỗ nỗ trận xa có thể bảo tồn được trước sự công kích của máy ném đá hay không.

"Người Tang đang nghỉ ngơi chỉnh đốn. Lúc mới đầu bọn họ không biết có bao nhiêu viện binh đến cho nên đã tấn công mạnh một trận, bây giờ nhìn rõ ràng viện binh chỉ có chừng này, bọn họ cũng không sao quá lo lắng, hiện tại..."

Vu Đông Dã buông thiên lý nhãn xuống: "Bọn họ đang ăn sáng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi ăn sáng nhiều nhất nửa canh giờ, đợt tiến công tiếp theo sẽ đến."

Tiết Trình Phục gật đầu, đưa cho Vu Đông Dã một cái bánh màn thầu đã nướng chín: "Ngươi cũng lót dạ đi."

Vu Đông Dã nhận lấy gặm một miếng, đã hai ngày không ăn cơm, khi mùi bột đặc hữu của bánh màn thầu chui vào miệng, Vu Đông Dã cảm giác như thời khắc này suýt chút nữa là mình bay lên thành tiên, không bay lên có thể là bởi vì hiện tại không đủ sức lực.

"Phù..."

Gã ta nuốt miệng bánh màn thầu lớn này xuống, thỏa mãn thở ra một hơi.

"Chúng ta... lúc vượt biển đã tổn thất bao nhiêu huynh đệ?"

"Đại khái phải có hơn ngàn người."

Tiết Trình Phục nghe được câu này sắc mặt lại tối đi, lắc đầu: "Khó có thể nắm bắt thời tiết trên biển, lại là hải vực mà chúng ta không quen, chuyến đầu tiên đến quá thuận lợi cho nên chuyến thứ hai mọi người đều không có gì lo lắng, hơn nữa đều rất nóng vội, bởi vì sợ tới muộn."

Gã ta liếc nhìn Vu Đông Dã rồi nói tiếp: "Thân binh của ta bị lật một thuyền, ba mươi mấy người trên thuyền đều đã chết. Lúc xuất phát Tiểu Trác Tử còn nói chúng ta phải nhanh lên, Vu tướng quân ở bên kia nhất định rất khó khăn, lại tranh thủ thuận gió, buồm căng, kết quả sau khi đi một ngày một đêm thì bỗng nhiên gặp sóng gió... Không một ai nghĩ sao gió lại tới đột ngột như vậy."

"Thuyền của ta vốn dừng lại muốn cứu người, Tiểu Trác Tử ở dưới biển nói thuyền lớn đi mau, mặc kệ chúng ta ta..."

Tiết Trình Phục cúi đầu: "Ta chỉ do dự một chút như vậy thì nhìn thấy Tiểu Trác Tử bọn họ bị cuốn vào dòng xoáy, chỉ chớp mắt như vậy thôi, ngay cả một bóng người cũng không thấy đâu nữa."

Trong miệng Vu Đông Dã còn đầy bánh màn thầu, nghe đến đây đã nuối không trôi, gã ta giơ tay lên vỗ vai Tiết Trình Phục.

Tiết Trình Phục hít thật sâu, cố gắng cười: "Không sao, quen nhìn sinh tử rồi, không sao cả..."

Gã ta đứng lên, đặt từng cái từng cái nỏ hộp trên đống cát trước mặt, cung cũng để ở đó, ống tên để ở vị trí bên cạnh có thể với tay đến.

"Người Tang sắp lên rồi."

Gã ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Vu Đông Dã một cái: "Mau ăn đi, lát nữa không có thời gian để ăn đâu."

Vu Đông Dã uống một ngụm nước nuốt bánh màn thầu miệng xuống, cười cười: "Bánh màn thầu ngươi mang đến sao lại khác loại ta mang đến vậy, bánh màn thầu này của ngươi có mùi thịt nướng."

Tiết Trình Phục cười lớn ha ha: "Đó không phải là chuyện bánh màn thầu của ta, là ngươi có một cái miệng thịt nướng, chờ đánh xong trận này, ngươi mời ta một bữa thịt nướng đi."

Vu Đông Dã cười nói: "Dựa vào cái gì, ngươi lấy bánh màn thầu cho ta, ta trả lại ngươi một bữa thịt? Đừng mơ."

Tu, tu, tu...

Tiếng tù và bên phía người Tang lại vang lên, đợt tiến công của bọn họ sắp sửa đến, nỗ trận xa đặt bốn cỗ ở hàng thứ nhất, hàng thứ hai đặt ba cỗ, khoảng cách cũng khá lớn, có thể giữ được hay không chỉ có thể nghe theo số phận.

"Vào chiến hào!"

Vu Đông Dã bỗng nhiên hét một tiếng.

Các chiến binh của Đại Ninh lập tức ngồi xổm xuống ở trong chiến hào. Bịch một tiếng, một tảng đá lớn đập lên chiến hào, lớn hơn chiến hào một chút nên bị kẹt ở đó, đất cát bị đập bắn ra ngoài rất xa.

Từng tảng từng tảng đá bay tới, đập bụi đất bay mù mịt ở trên trận địa quân Ninh, các binh sĩ khom lưng nấp ở trong chiến hào, đây đã là phương pháp tốt nhất có thể ứng đối với máy ném đá rồi. Nếu không phải lúc đầu Vu Đông Dã đã nhớ lại tướng quân Hải Sa từng nói về trận chiến điển hình như vậy, có thể hiện tại thương vong của quân Ninh còn lớn hơn nữa.

Trước đó, chiến binh Đại Ninh thường quy xây dựng công sự phòng ngự chỉ là đắp một bức tường thấp ở trước mặt, mà sau khi trải qua việc Thẩm Lãnh đào chiến hào giao chiến với kẻ thù, Binh bộ Đại Ninh đã bắt đầu cưỡng chế chấp hành phương pháp này trong tất cả đội ngũ chiến binh, phòng thủ dã chiến bình nguyên nhất định phải đào chiến hào.

Đây cũng là phương pháp cực hạn bộ binh hạng nhẹ có thể tự bảo vệ mình, bất kể là đối mặt sự tấn công từ máy ném đá hay tiễn trận của kẻ thù, cho dù là cuộc xung phong của khinh kỵ binh, binh sĩ ở trong chiến hào đều có thể tự bảo vệ mình ở mức độ lớn nhất.

Rầm một tiếng, một cỗ nỗ trận xa bị đá đập trúng, lập tức vỡ vụn, linh kiện gỗ rơi lả tả đầy đất khiến người ta thấy mà đau lòng.

"Chuẩn bị, đá ngừng rồi, bọn họ sắp lên rồi!"

Vu Đông Dã cảm nhận được đá không còn bay tới nữa, gã ta đứng lên nhìn ra bên ngoài. Trong khoảng thời gian quân Ninh bị áp chế này, lính Tang đã lao đến chỗ cách trận địa không đến hai mươi trượng. Quân Tang đã không dám bắn đá bổng nữa, nếu còn bắn đá sẽ làm bị thương người của chính bọn họ.

"Cho bọn họ biết sự lợi hại của nỗ trận xa!"

Tiết Trình Phục hét một tiếng: "Để đến mười trượng rồi bắn!"

Lính Tang tưởng là mũi tên của quân Ninh đã tiêu hao hết, vừa hô hào gì đó vừa xông lên, các binh lính quân Ninh nằm ở phía sau đống cát nhìn, đợi khi quân Tang còn cách khoảng mười trượng, bốn cỗ nỗ trận xa ở phía trước đồng thời bắn ra lưỡi lửa...

Tốc độ bắn của nỗ trận xa quá nhanh, hơn nữa đây là nỗ trận xa đời thứ hai đã được cải tạo, gắn thêm một đĩa quay bánh răng ở phía dưới chủ thể cấu tạo của nỗ trận xa, có thể điều khiển nỗ trận xa chuyển động bắn theo đường ngang với biên độ nhỏ.

Trong khoảnh khắc, trong ngọn lửa phun trào, mỗi một cỗ nỗ trận xa đều bắn ra hơn một ngàn hỏa tiễn, bốn cỗ nỗ trận xa phát uy, lính Tang xông lên bị bắn tan tác. Với ưu thế tuyệt đối của hỏa khí, lần này không phải chém giết mà là tàn sát.

Ít nhất hơn một ngàn lính Tang bị bắn ngã, hơn một nửa không chết ngay lập tức mà nằm trên mặt đất không ngừng kêu thảm.

Bị càn quét một trận, bên phía lính Tang vang lên tiếng tù và, đội ngũ bắt đầu rút lui về giống như thuỷ triều, cũng không có người nào dám ở lại cứu chữa thương binh nằm trên mặt đất.

"Giết ra ngoài, nhân lúc bọn họ không dám đánh."

Vu Đông Dã căn dặn một tiếng, nghiêng người lao ra khỏi chiến hào, các binh sĩ đi theo gã ta ra ngoài trận địa, một đao chém chết một lính Tang bị thương, sau đó mang vũ khí trang bị của bọn họ về.

"Mau quay lại!"

Tiết Trình Phục bỗng nhiên đứng lên hô một tiếng.

Trên bầu trời, mười mấy tảng đá bay tới, binh sĩ lao ra ngoài không kịp né tránh, có người trực tiếp bị tảng đá lớn đập chết, thế nhưng Vu Đông Dã không lập tức chạy về.

Thật ra chuyện có bị đá đập chết hay không cũng phải xem ý trời, tốc độ tảng đá lớn bay tới không nhanh lắm, không phải đám người đông đúc thì lực sát thương của đá có hạn.

Gã ta không ngừng thu thập trang bị của lính Tang, khi đeo đầy hai cánh tay mới xoay người chạy về... Phập một tiếng, một mũi thiết vũ tiễn bắn thủng ngực gã ta, Vu Đông Dã đang chạy nhanh bỗng cứng đờ người, sau đó gục xuống đất.

Tiết Trình Phục nhìn thấy cảnh này mắt cũng đỏ lên, từ chiến hào trong lao ra kéo lê Vu Đông Dã trở về. Miệng Vu Đông Dã trào máu nhưng vẫn thò tay ra chỉ: "Mũi tên... mang mũi tên về..."

Tiết Trình Phục kéo gã ta vào trong chiến hào, y quan lập tức đi lên, mấy người cởi giáp trụ của Vu Đông Dã ra, mũi tên kia xuyên qua thân thể Vu Đông Dã, máu liên tục trào ra.

"Không... không cứu được nữa."

Y quan khàn giọng nói một câu, sau đó liền òa khóc. Mặc dù mũi tên không bắn trúng tim nhưng đã bắn thủng phổi, lúc Vu Đông Dã bị kéo về đã không còn thở nữa.

"Nằm xuống, nằm hết xuống!"

Có người hô, tảng đá lớn trên bầu trời lại rơi xuống, đập bịch bịch.

Người Tang không ngừng điều chỉnh góc độ theo khoảng cách bắn bổng, đập vỡ từng cỗ từng cỗ nỗ trận xa, quân Ninh không có vũ khí cự ly xa để phản kháng, muốn cứu nỗ trận xa cũng không cứu được.

Lần này lính Tang đã có kinh nghiệm, bọn họ cứ luôn bắn bổng cho đến khi đập vỡ tất cả nỗ trận xa thì tiếng tù và mới lại vang lên một lần nữa, đội ngũ đông nghìn nghịt tràn lên như thủy triều.

"Chuẩn bị chém giết!"

Tiết Trình Phục nhìn Vu Đông Dã đã chết, đứng lên, cầm cung cứng của gã ta lên: "Vu tướng quân đi rồi!"

Lính Tang điên cuồng lao về phía trước, quân Ninh bắt đầu dùng mũi tên bắn, mũi tên vạch ra từng vệt từng vệt hư ảnh bay ở giữa không trung vào trong đội ngũ lính Tang, người Tang gục xuống từng người từng người một.

Nhưng binh lực hai bên chênh lệch quá nhiều, người Tang vẫn lao đến trận địa.

"Tử chiến không lùi!"

Tiết Trình Phục rút hắc tuyến đao ra nghênh đón.

Đội ngũ hơn một ngàn người hợp thành một đường phòng tuyến, mà lính Tang thì vây quanh kín mít ở bên ngoài, không ngừng lấn át, tấn công, máu chảy thành sông.

"Tướng quân!"

Một gã thân binh của Tiết Trình Phục đột nhiên hô một tiếng, thò tay ra chỉ sang bên cạnh: "Ngài nhìn bên kia kìa!"

Tiết Trình Phục một đao chém chết tên lính Tang trước mặt, nghiêng đầu qua nhìn. Trên đường chân trời xa xa xuất hiện một dòng nước lũ màu đen, mà ở phía trên nước lũ màu đen là những lá chiến kỳ đỏ sẫm tung bay trong gió.

"Kỵ binh của chúng ta?"

Tiết Trình Phục ra sức dụi mắt: "Kỵ binh từ đâu tới?"

Xa xa, khinh kỵ binh của Đại Ninh nhìn thấy cuộc chém giết ở bên này, tướng quân dẫn đầu kéo mặt nạ sắt xuống, hắc tuyến đao chỉ về phía trước: "Đó chắc hẳn là huynh đệ của chúng ta, cứu bọn họ!"

"Rõ!"

Kỵ binh gào thét.

Giống như mây đen cuồn cuộn, kỵ binh đạp trên phong lôi chạy đến, xông vào trong đội ngũ lính Tang từ bên cạnh, khí thế hừng hực tách đội ngũ người Tang ra. Không ngờ quân Ninh lại có đội ngũ kỵ binh quy mô như thế này đến cứu viện, lính Tang lập tức rối loạn, bọn họ điên cuồng chạy về phía sau, thế nhưng làm sao có thể chạy nhanh hơn ngựa?

Kỵ binh trên lưng ngựa dùng hoành đao chém theo, từng đao từng đao, từng đao từng đao.

Chém đến mức máu chảy thành sông, thây phơi đầy đồng.

Một gã tướng quân mặc thiết giáp phóng ngựa đến bên trận địa quân Ninh nhìn: "Các ngươi là đội ngũ của ai?"

Tiết Trình Phục chú ý thấy người kia mặc thiết giáp tướng quân chính tam phẩm, vội vàng đứng nghiêm hành lễ: "Bẩm tướng quân, chúng ta là đội ngũ của tướng quân Hải Sa, phụng mệnh ở đây giữ bờ biển, đợi đại quân của tướng quân Hải Sa."

"Các ngươi... chịu khổ rồi."

Tướng quân trên lưng ngựa nhảy xuống, tháo mũ sắt xuống: "Ta là tướng quân chiến binh Bột Hải đạo Diêm Khai Tùng, ta đến rồi."

Tiết Trình Phục hành quân lễ lần nữa, sau đó bỗng nhiên giống như không có sức lực, ngồi bệt dưới đất, thi thể của ôm Vu Đông Dã gào khóc.

"Lão Vu... chỉ còn nửa canh giờ, còn nửa canh giờ nữa là ngươi sẽ chờ được viện binh đến... Lão Vu, ngươi mở mắt nhìn đi, viện binh của chúng ta đến rồi."

Bình Luận (0)
Comment