Diêm Khai Tùng nhìn đồng bào của mình ôm thi thể của một vị khác đồng bào gào khóc thất thanh, tim đau như bị dao cắt. Y vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng khi nhìn chiến trường là biết những hán tử này đã phòng thủ không chỉ một ngày, dáng vẻ của bọn họ khiến người ta đau lòng.
"Tướng quân, sao các ngài tới đây?"
Sau khi cảm xúc đã ổn định lại, Tiết Trình Phục không kiềm chế được tò mò liền hỏi một câu.
Diêm Khai Tùng ngồi xuống đống cát, đưa cho Tiết Trình Phục một bình nước: "Thật ra lần này Đại Ninh đông chinh tổng cộng đã điều động nhân mã của bốn đạo, tướng quân Hải Sa dẫn binh thẳng từ bắc cương đến tấn công đảo Bắc Châu, còn ta vốn nên suất quân từ Bột Hải đạo xuất chinh hướng nam hội hợp với thủy sư của An Quốc Công, tìm thời cơ chiến đấu nhất cử tiêu diệt thủy sư Tang quốc."
Y thở dài một hơi rồi nói: "Nhưng kế hoạch bất ngờ thay đổi, sau khi đội thuyền Bột Hải đạo do ta suất lĩnh ra biển, trên đường đi đã gặp thuyền từ phía nam đến, là người của An Quốc Công phái đi, tướng quân lãnh binh tên là Tạ Phù Dao."
Diêm Khai Tùng đốt tẩu thuốc rồi rít mạnh một hơi: "An Quốc Công phái hắn lên hướng bắc tìm đường, nếu như có thể gặp được ta thì bảo ta suất lĩnh hạm đội chuyển sang đi hướng bắc."
Tiết Trình Phục không hiểu: "Tại sao lại vậy?"
"Bởi vì An Quốc Công đã đưa ra một phán đoán sau khi quan sát thủy sư của Tang quốc."
Diêm Khai Tùng liếc mắt nhìn Tiết Trình Phục một cái: "Trận thuỷ chiến đầu tiên, thủy sư của Đại Ninh đã đánh bại thủy sư quân Tang. Trong trận chiến đó, An Quốc Công đã phát hiện rất nhiều thương thuyền, thuyền hàng, thậm chí là thuyền đánh cá có kích cỡ lớn một chút đều được Tang quốc dùng để tác chiến, vì thế An Quốc Công phán đoán hẳn là đảo Bắc Châu đã không còn thuyền nữa."
Tiết Trình Phục ngẩn người ra: "Thì ra là thế."
Diêm Khai Tùng nói: "An Quốc Công phán đoán đảo Tả Trung Châu là trung tâm của bọn họ, tất nhiên sẽ tử thủ, mà đảo Bắc Châu có hơn phân nửa diện tích là băng thiên tuyết địa, hơn nữa dân cư cũng rất ít, nếu hai bên khai chiến, Tang quốc vô cùng có khả năng sẽ từ bỏ đảo Bắc Châu, điều động tất cả thuyền có thể dùng được vào thủy sư của bọn họ để làm thuyền va chạm."
"Cho nên An Quốc Công lập tức liền nghĩ đến có lẽ đại quân do tướng quân Hải Sa suất lĩnh không có thuyền để vượt biển, vì thế sau khi nhận được quân lệnh của An Quốc Công, ta suất quân đi thẳng lên hướng bắc, nhưng mà từ hướng các ngươi đến đảo Bắc Châu có thể lên bờ, từ hướng của ta thì không qua được."
Diêm Khai Tùng nói: "Ta đã xem kỹ bản đồ, phán đoán nếu đại quân của tướng quân Hải Sa muốn lên bờ ở đảo Tả Trung Châu thì tất nhiên sẽ ở đây, cho nên ta lên bờ từ phía bên kia đảo Tả Trung Châu, dẫn quân chạy thẳng lên hướng bắc tiếp ứng."
"Đội thuyền đâu?!"
Tiết Trình Phục trợn to mắt: "Diêm tướng quân, đội thuyền của ngài đâu?"
"Ở cách đây hơn mười dặm."
Diêm Khai Tùng nói: "Xem ra quả thật là các ngươi không có thuyền."
Tiết Trình Phục nói: "Đội thuyền của chúng ta bị chặn ở phía tây nam đảo Bắc Châu, căn bản là không thể đi thuyền, nếu muốn đi vòng ít nhất phải mất gần hai tháng, chạy một vòng quanh đảo Bắc Châu. Đúng rồi Diêm tướng quân, đội thuyền của ngài đến đây như thế nào?"
"Chúng ta không đi bên đó, bởi vì đã đi một đoạn đường về hướng nam cho nên ta men theo vùng biển gần đảo Tả Trung Châu đến, áp sát đảo mà đi."
Diêm Khai Tùng nói: "Đến bên đó đá ngầm dày đặc, các ngươi không qua được, ta cũng không qua được, cho nên ta lựa chọn đánh vào đảo Tả Trung Châu, đi theo sông lục địa của bọn họ đến đây."
Lính Tang vây công ở đây đã bị đánh lui, tổn thất thảm trọng. Sáu ngàn khinh kỵ của Diêm Khai Tùng xung phong liều chết một trận đã đánh cho lính Tang thiệt hại hơn một nửa, những người còn lại cũng không dám tái chiến, cả doanh địa của bọn họ đều rút lui về phía sau, cũng sẽ không còn dám tùy tiện tiến công nữa.
"Ta đi phái người cho đội thuyền đến đón tướng quân Hải Sa."
Diêm Khai Tùng đứng dậy, quay lại liếc nhìn thi thể của Vu Đông Dã trên mặt đất: "Hắn tên là gì?"
Tiết Trình Phục trả lời: "Đại Ninh chính tứ phẩm Uy Dương tướng quân Vu Đông Dã, hắn và hơn hai ngàn người bị kẻ thù đông gấp mười lần vây công năm ngày năm đêm, nửa bước không lùi."
Diêm Khai Tùng đứng nghiêm, hành lễ lần nữa.
Hai ngày sau, thuyền của Bột Hải đạo đi về hướng bắc đón Hải Sa, nhưng bên Bột Hải đạo chỉ có hơn ba vạn người xuất binh, ngoại trừ sáu ngàn khinh kỵ binh là chiến binh Đại Ninh ra, hai vạn sáu ngàn bộ binh đều là người Bột Hải, đội thuyền cũng không có khả năng chở hết mười hai vạn quân của Hải Sa đến trong một lần, vì thế Diêm Khai Tùng quyết định đóng quân ở đây, khoảng mười ngày, tất cả mười hai vạn quân mới vào đảo Tả Trung Châu.
Diêm Khai Tùng là tướng quân chính tam phẩm, Hải Sa cũng thế, hai người cấp bậc giống nhau, hai người cũng đều là nhất đẳng hầu, tước vị cũng giống nhau.
Hai người này, một người là nghĩa tử của lão tướng quân Bùi Đình Sơn, một người ban đầu đi theo lão tướng quân Thiết Lưu Lê chinh chiến, chớp mắt, bọn họ đều đã không phải là người trẻ tuổi nữa.
Bản đồ trong tay Hải Sa khác bản đồ trong tay Diêm Khai Tùng, bản đồ của Diêm Khai Tùng chi tiết hơn nên Hải Sa có chút ngưỡng mộ.
"Bản đồ của ngươi ở đâu ra vậy?"
"Thương nhân của phiếu hào Thiên Cơ mất hai năm để tìm kiếm, có thể mua được thì mua, không mua được thì phái người đi, vừa đi vừa vẽ, tuy cũng không phải quá đầy đủ nhưng chi tiết hơn bản đồ của Hải tướng quân, bản đồ của Hải tướng quân là trong tay người Hắc Vũ phải không."
Hải Sa gật đầu: "Người Hắc Vũ cũng vẫn luôn xem người Tang quốc là đối thủ, mặc dù khinh thường người Tang... Thật ra người Hắc Vũ vẫn luôn có suy nghĩ tiến công bốn đảo của Tang quốc, tiêu diệt Tang quốc sau đó hình thành hợp vây Đại Ninh, nhưng sau khi cẩn thận thăm dò địa hình của đảo Bắc Châu thì bọn họ đã từ bỏ."
Hải Sa tiếp tục nói: "Đảo Bắc Châu đó và cánh đồng tuyết của người Hắc Vũ không khác nhau lắm, bỏ thì thương vương thì tội, ngươi nói không cần à, đó là cương vực, ngươi nói cần, ngay cả lương thực cũng không trồng được, nhưng người Hắc Vũ lại đem bản đồ đảo Bắc Châu về chuẩn bị sẵn sàng."
Gã nhìn bản đồ của Diêm Khai Tùng: "Bản đồ đảo Tả Trung Châu của ngươi chi tiết của ta, bản đồ đảo Bắc Châu của ta chi tiết hơn của ngươi."
Diêm Khai Tùng lắc đầu: "Không không không, không phải bản đồ đảo Bắc Châu của tướng quân chi tiết hơn của ta, là ta không có."
Y đưa bản đồ trong tay cho Hải Sa: "Ngươi giữ bản bản đồ này đi, trong tay ta vẫn còn."
Hải Sa lập tức sáng mắt lên, bản đồ chính là con mắt của một quan chỉ huy.
"Đã hai mươi ngày rồi."
Hải Sa ngồi xuống, nốc một ngụm rượu mạnh, rượu Nhất Bôi Phong Hầu của bắc cương.
"Không biết bên An Quốc Công thế nào."
"Hắn gánh cả nước Tang quốc, nếu không phải Đông Hải Thủy Sư gánh thì chúng ta làm sao có thể dễ dàng đánh vào như vậy."
"Bây giờ đến chúng ta gánh rồi."
Ngón tay của Hải Sa chỉ trên bản đồ: "Kinh Đô, cách chúng ta khoảng một ngàn hai trăm dặm, nếu chúng ta có thể tiến vào sáu trăm dặm, Cao Tỉnh Nguyên sẽ không thể ngồi yên ở trong thành Kinh Đô, tất nhiên sẽ điều động quân đội trở lại, nếu như vậy thì bên An Quốc Công sẽ dễ đánh hơn nhiều."
Nói nghe thì dễ dàng, ở trung tâm Tang quốc mà tiến vào sáu trăm dặm, đó là chuyện khó khăn cỡ nào.
"Đã hai mươi ngày, người ở trong thành Kinh Đô đã sớm nhận được tin tức rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đại quân của Tang quốc sẽ đến đây rất nhanh."
Diêm Khai Tùng hỏi Hải Sa: "Tướng quân ngươi dẫn theo bao nhiêu kỵ binh?"
Hải Sa lắc đầu hỏi lại một câu: "Ngươi có bao nhiêu kỵ binh?"
"Sáu ngàn."
Diêm Khai Tùng trả lời.
Hải Sa nói: "Vậy thì chúng ta cộng lại có sáu ngàn kỵ binh rồi."
Diêm Khai Tùng: "..."
Hải Sa thở dài: "Chúng ta xuyên qua núi tuyết đến, rất nhiều chỗ người cũng phải leo lên, không có dụng cụ cũng khó trèo qua, mang theo chiến mã thì quá chậm, hơn nữa cũng không mang qua được."
Diêm Khai Tùng nói: "Cũng may, người Tang cũng không có bao nhiêu kỵ binh."
Cách bọn họ khoảng bảy trăm dặm, một quân đội có mấy chục vạn lính Tang đang tiến lên hướng bắc. Sau khi Cao Tỉnh Nguyên ở trong thành Kinh Đô nhận được tin tức đã hạ lệnh điều động binh lực năm vạn người từ Kinh Đô, điều động binh lực từ các nơi tổng cộng có hai mươi vạn, lại chiêu mộ mười mấy vạn dân dũng, ùn ùn kéo lên phía bắc, mục tiêu của bọn họ chính là phải tiêu diệt toàn bộ quân Ninh xâm nhập từ phía bắc.
Tướng quân lãnh quân của Tang quốc là danh tướng Đức Mục Xuyên, thủ hạ của Cao Tỉnh Nguyên. Người này vốn là đại tướng dưới trướng Anh Điều Thái, sau đó Cao Tỉnh Nguyên xưng đế đã phong hầu, phong đại tướng quân cho y, mua chuộc y về.
Đại quân gần năm trăm ngàn binh giống nhau che trời phủ đất hành quân gấp về hướng bắc, bọn họ muốn chặn quân Ninh ở sông Xuân Dã.
Phía đông nam đảo Tả Trung Châu, trên biển.
Đã liên tục chiến đấu nhiều ngày, thủy sư của Đại Ninh và thủy sư Tang quốc không ngừng giao chiến nhưng không bên nào tìm được cơ hội có thể nhất cử đánh bại đối phương. Bất kể là Thẩm Lãnh hay Cao Tỉnh Vân Đài đều rất rõ ràng, ai thua trong cuộc giao thủ giữa bọn họ, chiến tranh có thể cũng là cả hai đều thua.
Nếu Cao Tỉnh Vân Đài thua, cửa lớn nam đảo Tả Trung Châu thất thủ, quân Ninh tiến quân thần tốc, Tang quốc diệt quốc trong gang tấc.
Nếu Thẩm Lãnh thua, Đại Ninh sẽ mất quyền khống chế biển, cho dù lần này không hoàn toàn binh bại thì thủy sư của Tang quốc cũng sẽ cấu thành uy hiếp cực kỳ lớn đối với Đại Ninh, tuyến đường ven biển tất nhiên sẽ bị tàn sát.
Trên chiến hạm Thần Uy, Mạnh Trường An nhìn thấy Thẩm Lãnh ngồi khoanh chân trên sàn thuyền đang xem cái gì đó, gã chậm rãi qua, vừa đi vừa nói: "Trước kia ngươi đánh trận đều mạnh mẽ dứt khoát, nhanh như vậy đánh như vậy, lần này lại giằng co từ đầu đến cuối, tại sao vậy?"
Thẩm Lãnh nhìn Mạnh Trường An một cái ra hiệu cho gã ngồi xuống. Mạnh Trường An ngồi xuống phía đối diện Thẩm Lãnh, hắn dùng đồ chặn bản đồ xuống, nhìn về phía Mạnh Trường An: "Lần này khác, trước kia đều là đánh trên lục địa, hai chân đứng trên mặt đất, đánh như vậy tự tin như vậy, nhưng lần này..."
Thẩm Lãnh dừng lại một chút, hơi thất thần nói: "Ngươi cũng biết hải chiến và lục chiến khác nhau, hải chiến một chiếc thuyền không còn chính là mấy trăm người không còn. Trên mỗi một con thuyền đều có ít nhất mấy trăm người. Thuyền chở binh ở phía sau, trên mỗi một con thuyền là một ngàn hai trăm người..."
Hắn nhìn vào mắt Mạnh Trường An: "Một con thuyền thuyền chở binh chìm xuống, nhiều huynh đệ như vậy thậm chí cũng còn không biết Tang quốc như thế nào đã vùi thân dưới biển, cuối cùng ngay cả thi thể cũng không giữ lại được."
Mạnh Trường An: "Không phải gần đây ngươi không ngừng phái người dò đường sao?"
"Không có tác dụng gì, chúng ta động thì người Tang sẽ động, nếu chúng ta di chuyển nhiều về hướng đông hướng bắc, đội thuyền của Tang quốc lập tức sẽ di chuyển ngăn cản chúng ta, thủy sư của hai nước không thể tránh khỏi quyết chiến. Mà ta kéo dài là để tranh thủ một chút thời gian cho tướng quân Hải Sa và tướng quân Diêm Khai Tùng."
Mạnh Trường An: "Còn phải kéo dài bao lâu?"
Thẩm Lãnh: "Chỉ cần nhìn thấy đội thuyền của quân Tang có điều động là có thể đánh, như vậy chắc hẳn là hai người Hải Sa và Diêm Khai Tùng đã đánh vào đảo Tả Trung Châu."
Mạnh Trường An: "Nếu đến cuối cùng bọn họ cũng không phân binh thì sao?"
Thẩm Lãnh im lặng.
Cùng lúc đó, thủy sư Tang quốc, trên thuyền lớn Thần Mộc, một gã quan viên Tang quốc sắc mặt khó coi đến cực điểm, nói: "Thân vương điện hạ, bệ hạ hạ lệnh phân binh về, ngài như vậy khiến ta không thể nào trở về bẩm báo với bệ hạ được. Bệ hạ tất sẽ tức giận, đến lúc đó thân vương điện hạ ngài cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm."
Cao Tỉnh Vân Đài đứng dậy, đi đến trước mặt quan văn kia nói từng câu từng chữ: "Ngươi cứ nói lại nguyên văn lời của ta cho bệ hạ nghe, trận chiến này mới là sinh tử thành bại. Chỉ là hơn mười vạn quân Ninh lên bờ ở đảo Bắc Châu, cho dù đã vào đảo Tả Trung Châu thì sao? Bệ hạ triệu tập đại quân mấy chục vạn binh không thành vấn đề, nếu mấy chục vạn người không cản được mười vạn người kia, chúng ta trở về thì có tác dụng gì, đó là những tướng quân lục chiến kia bất tài!"
Lão ta quay đầu lại chỉ: "Trong thủy sư Ninh quốc có ít nhất ba mươi vạn quân, trong đó còn có đông cương Đao Binh, chỉ cần ta đánh bại thủy sư Ninh quốc, Đao Binh được gọi là thiên hạ chí nhuệ thậm chí cũng không có cơ hội đánh đã đều vùi thây dưới biển, không phải mười vạn quân Ninh ở phía bắc kia uy hiếp Tang quốc, mà là ở đây!"
Lão ta lớn tiếng nói: "Một con thuyền một binh sĩ ta cũng sẽ không phái về, nếu bệ hạ muốn trị tội, chờ ta đánh xong trận này rồi hãy nói."
Lão ta khoát tay: "Ngươi có thể đi rồi, ta tuyệt đối không phân binh."