Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 861 - Chương 861: Lấy Mạng Ngươi, Tám Ngàn

Chương 861: Lấy mạng ngươi, tám ngàn Chương 861: Lấy mạng ngươi, tám ngàn

Diệp Lưu Vân nhìn về phía Ngôn Bạch nói bốn chữ, bất kể là ai... Sở dĩ nói với Ngôn Bạch chứ không phải nói với những thủ hạ khác là vì chỉ có Ngôn Bạch nghe hiểu hàm nghĩa trong bốn chữ này.

Có một số chuyện chỉ có Ngôn Bạch biết, thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam cũng chưa chắc đã biết.

Ngôn Bạch đứng dậy: "Ta đi Bách Hiểu Đường xem thử tình hình."

Diệp Lưu Vân cười nói: "Chú ý chừng mực một chút."

Ngôn Bạch thở dài: "Thì ra là chừng mực tám ngàn lượng, còn có thể thế nào."

Diệp Lưu Vân cười lắc đầu.

Người dưới trướng Ngôn Bạch đều là được chọn từ thị vệ đại nội, những người này cũng chỉ là tạm thời làm việc ở Hình bộ, cho nên ở Hình bộ người của Ngôn Bạch rất đặc biệt, bọn họ sẽ không nghe theo sai khiến của bất cứ người nào, ngay cả Diệp Lưu Vân cũng không, đợi sau khi Hình bộ đủ nhân viên, bọn họ vẫn phải về trong cung Vị Ương làm việc.

Những thị vệ đại nội này có người nào mà không phải là tâm cao khí ngạo, đương nhiên nếu không có bản lãnh thật sự thì ai có thể luôn tâm cao khí ngạo, cho nên ở Hình bộ người mà bọn họ thật sự tôn kính ngoại trừ Ngôn Bạch ra cũng chỉ có Diệp Lưu Vân. Đối với bọn họ mà nói, Diệp Lưu Vân cũng là một nhân vật truyền kỳ.

Khác với cẩm y màu đen của phủ Đình Úy, cẩm y của Hình bộ là màu lam, nhưng Hình bộ có đề kỵ, một thân đỏ thẫm.

Đề kỵ Hình bộ và hắc kỵ phủ Đình Úy, chỉ cần ra ngoài thì chính là một đám người hút mắt, đi đến đâu cũng bị người ta nhìn chăm chú, cũng không biết bao nhiêu tiểu cô nương trong lòng sợ hãi nhưng đồng thời cũng có chút ngưỡng mộ ý, hắc kỵ đề kỵ là uy phong nhất.

Cũng không nhiều người có đặc quyền có thể cưỡi ngựa ở trong thành Trường An. Kỳ Lân Vệ trong cấm quân là kỵ binh, có đặc quyền phóng ngựa ở Trường An, sau đó chính là hắc kỵ phủ Đình Úy, đề kỵ Hình bộ. Nnhưng mấy năm nay đề kỵ Hình bộ ra ngoài cũng hiểu bản thân không đủ khí thế, dù sao cũng bị phủ Đình Úy cướp hết phong quang rồi.

Sau khi Ngôn Bạch đến tất nhiên là khác nhau, gã là phó thống lĩnh thị vệ đại nội, đề kỵ đi theo gã cũng cảm thấy tự tin hơn.

Một trăm hai mươi đề kỵ theo Ngôn Bạch ra ngoài tiến thẳng đến phía tây thành, ở chỗ cách Tường Ninh Quán phía tây thành không xa chính là Bách Hiểu Đường. Người của Bách Hiểu Đường ai ai cũng là hiếm thấy, đừng nói người trên giang hồ, đó là bách tính bình thường cũng biết khá nhiều.

Bách Hiểu Đường ban đầu cũng không có quy mô như hiện tại. Ban đầu tên là nhà sách Bách Hiểu, bán sách, chưởng quầy của nhà sách Bách Hiểu tên là Lý Bách Hiểu. Hàn Hoán Chi còn từng điều tra người này, điều thú vị là người này và bằng hữu tốt của Tu Di Ngạn, vị Lý Bất Nhàn dạy học trồng người ở Liêu Bắc đạo kia có thể là cùng một tổ tiên, chính là người tài năng đã viết ra Giang Hồ Đệ Nhất Nhàn Thư.

Lý Bách Hiểu người này đầu óc cực kỳ tốt, ông ta mở nhà sách bán sách nhưng không kiếm được bao nhiêu tiền, đột nhiên có một ngày nhớ ra chuyện mà tổ tiên đã từng làm, giống như nhận được chỉ dẫn, ông ta bắt đầu cho người của nhà sách biên soạn Giang Hồ Danh Nhân Chí.

Kỳ đầu tiên ra chính là lão đương gia mã bang Tây Thục đạo, kết quả sau khi sách ra ở thành Trường An bị lỗ, lượng tiêu thụ gần như là không có. Ông ta tổng kết kinh nghiệm một chút, không phải là sách không hấp dẫn, cũng không phải là làm không đẹp, mà là người ở thành Trường An không có hứng thú với giang hồ Tây Thục đạo, vì thế ông ta thay đổi suy nghĩ, cá nhân chí kỳ thứ hai ra là Thương Cửu Tuế.

quyển sách. Lúc ấy Lý Bách Hiểu cảm thấy phủ Đình Úy thật sự không giống bình thường, đã dùng tất cả những từ tốt đẹp có thể dùng để bình phẩm về người của phủ Đình Úy, ví dụ như công chính nghiêm minh, đại công vô tư gì đó, còn sai người làm một bức hoành phi gửi đi.

Ngày hôm sau khi tặng bức hoành phi đã có một vị quan lớn đến, lấy lý do nghi ngờ tiết lộ cơ mật triều đình để bắt ông ta. Lúc tặng bức hoành phi người của phủ Đình Úy còn cười ha hả nhận đồ, lại còn khách khí tiễn người ra ngoài nữa. Sáng sớm hôm sau hắc kỵ đã chặn kín cửa của nhà sách Bách Hiểu, người tới cũng không phải là ai khác, chính là bản thân Thương Cửu Tuế.

quyển cá nhân chí do Lý Bách Hiểu làm này kể chuyện rất ly kỳ, có chút tán dương, sau đó liền rút ra một tờ hóa đơn phạt năm ngàn lượng bạc, lý do là kỹ thuật vẽ không tốt, đã vẽ ông ta xấu.

Lý Bách Hiểu giao năm ngàn lượng bạc, nhưng từ đó về sau cũng có liên hệ với phủ Đình Úy.

Lúc trước Thương Cửu Tuế chết trận, Bách Hiểu Đường còn in thêm hơn vạn sách, bán hết sạch, những chuyện này đều là chuyện bề ngoài, chuyện mà không ai biết là... Lý Bách Hiểu lại khóc lóc suốt nửa đêm.

Hai mươi mấy năm nay, Bách Hiểu Đường dựa vào bán cá nhân chí để phát tài, sau đó mở phân hiệu nhà sách Bách Hiểu ở các nơi trong Đại Ninh, người làm của những phân hiệu này lại phụ trách tìm hiểu tin tức giang hồ ở các nơi. Hai mươi mấy năm sau lại càng thái quá hơn, danh nhân các nơi bọn họ đều đi theo, ngay cả một ngày đi nhà xí mấy lần cũng biết, hiện giờ Bách Hiểu Đường đã là nơi tập kết tin tức giang hồ lớn nhất.

Thật ra nói ra thì Lý Bách Hiểu người này nhìn lời nói cử chỉ cũng gần như có thể xác định là cùng một kiểu người với Lý Bất Nhàn, trên người hai người này có khả năng đều là cùng tổ tiên. Nếu con người tài năng viết ra Giang Hồ Đệ Nhất Nhàn Thư sớm đã ngậm cười nơi chín suối kia mà biết, nói không chừng sẽ rất vui mừng.

Ngay giây phút một trăm hai mươi đề kỵ dừng lại ở cửa lớn Bách Hiểu Đường, người làm ở ngoài cửa Bách Hiểu Đường đều ngây người, vội vàng chạy vào thông báo. Không bao lâu sau Lý Bách Hiểu từ bên trong vội vã chạy ra ngoài, nhìn thấy Ngôn Bạch liền giật thót mình, vội vàng khom người cúi đầu: "Bái kiến Ngôn đại nhân."

Ngôn Bạch nhíu mày: "Ngươi từng gặp ta?"

"Đây là lần đầu tiên thảo dân gặp Ngôn đại nhân."

"Ồ?" Ngôn Bạch lập tức có hứng thú: "Nếu đã là lần đầu tiên ngươi gặp ta, tại sao có thể nhận ra được?"

"Trong Bách Hiểu Đường có Vạn Tượng Thảo Lư, bên trong đã có lưu trữ gần một vạn bức tranh, chân dung của đại nhân cũng có ở trong đó..."

Ngôn Bạch ngây người ra, thầm nghĩ người này thậm chí còn có bản lĩnh nhìn một lần là không quên? Trong Vạn Tượng Thảo Lư có nhiều chân dung như vậy, tuyệt đại bộ phận là ông ta đều chưa tận mắt thấy người thật, nhưng dựa vào chân dung từng xem qua lại có thể liếc mắt một cái đã nhận ra mình, nhãn lực của người này thật lợi hại.

"Bắt người đi."

Ngôn Bạch khoát tay: "Phái người lén lút theo dõi phó thống lĩnh thị vệ đại nội, Hình bộ thị lang, phỏng chừng cũng không có lòng tốt gì, bắt về thẩm vấn rồi nói sau."

Đề kỵ dưới trướng gã từ trên lưng ngựa nhảy xuống, tiến lên ấn vai Lý Bách Hiểu xuống, Lý Bách Hiểu vẻ mặt khổ sở: "Đại nhân, cầu xin đại nhân khai ân, Bách Hiểu Đường chính là làm việc này đó mà... Đã nhiều năm như vậy, các đại nhân của Hình bộ cũng biết đến."

Ngôn Bạch lắc đầu: "Các đại nhân của Hình bộ trước kia biết, không liên quan tới ta. Bọn họ không bắt ngươi có thể là đã nhận bạc, lát nữa ta lại đi điều tra thêm xem có tham ô hay không."

"Hàn đại nhân!"

Lý Bách Hiểu vội vàng nói: "Hàn đại nhân phủ Đình Úy cũng biết."

"Hàn đại nhân cũng biết?"

Ngôn Bạch nhìn Lý Bách Hiểu hỏi một câu.

"Vâng vâng vâng, Hàn đại nhân cũng biết. Bao năm nay Bách Hiểu Đường vẫn luôn làm việc giúp phủ Đình Úy. Thật đó đại nhân, ta không có lừa ngài."

"Vậy thì có quan hệ gì với ta?"

Ngôn Bạch nói: "Hàn đại nhân không bắt ngươi là chuyện của Hàn đại nhân, ta không xen vào bên phủ Đình Úy, nhưng bên Hình bộ này ta còn có thể lên tiếng."

Gã căn dặn một tiếng: "Mang về."

Không để cho phân trần, người của đề kỵ trói chặt Lý Bách Hiểu, nhấc người lên ném lên lưng ngựa.

"Niêm phong cửa."

Ngôn Bạch chỉ vào cửa lớn của Bách Hiểu Đường: "Không có mệnh lệnh của Hình bộ, không được bỏ niêm phong."

Thủ hạ đi lên niêm phong cửa lớn của Bách Hiểu Đường, người của Bách Hiểu Đường ai nấy đều quay sang nhìn nhau, nhưng cũng không ai dám nói gì. Thân phận của vị trước mặt này thật sự là khá cao, Hình bộ thị lang chính tam phẩm, còn là phó thống lĩnh thị vệ đại nội, không phải nói chuyện có trêu vào được hay không, mà là căn bản không thể trêu vào.

Đề kỵ cũng không có niêm phong cả bên trong Bách Hiểu Đường, chỉ niêm phong cửa lớn xong rồi xoay người rời đi. Một đám người của Bách Hiểu Đường đứng ở trong sân nhìn nhau, ai cũng không biết nên làm gì, sau lại có người nói một câu có phải nên đi ăn cơm hay không, sau đó mọi người vội vàng đi xem tối nay ăn gì, mới đó đã quên chuyện chưởng quầy bị đưa đi rồi.

Hình bộ.

Ngôn Bạch đẩy cửa thư phòng của mình, cởi áo khoác xuống treo lên giá áo, đi đến phía sau bàn sách ngồi xuống. Hai người thủ hạ ở ngoài cửa áp giải Lý Bách Hiểu vào. Sắc mặt của Lý Bách Hiểu rất trắng, ông ta thật sự không rõ vị tân Hình bộ thị lang đại nhân này muốn làm gì.

"Cho ông ta cái ghế."

Ngôn Bạch khoát tay.

Có người đặt ghế ở phía sau Lý Bách Hiểu. Lý Bách Hiểu cũng không dám ngồi, người của đề kỵ nhấn bả vai ông ta xuống, ông ta không dám ngồi cũng phải ngồi.

Ngôn Bạch sắp xếp lại đồ trên bàn, trời nóng nực, rót một chén trà lạnh để giải khát, uống một ngụm rồi nói: "Nhận chỉ lệnh của thượng thư đại nhân, ta phụng mệnh triển khai một hành động đả kích thế lực giang hồ hắc ám ở thành Trường An, nhận được tin tức đáng tin cậy, nói người của Bách Hiểu Đường các ngươi bao che cho những kẻ xấu này, còn cung cấp tin tức, thậm chí là binh khí, có chuyện này không?"

"Thật sự không có đâu đại nhân, Bách Hiểu Đường là làm kinh doanh đứng đắn."

"Ồ?" Ngôn Bạch nhìn ông ta một cái: "Đứng đắn? Giang Hồ Cá Nhân Chí mà nhà sách Bách Hiểu in ấn buôn bán bao năm nay, có lập hồ sơ ở quan phủ hay không?"

"Có lập có lập, đều có lập."

"Vậy thì rất không thú vị."

Ngôn Bạch cúi người: "Ta vừa mới sai người thông báo với phủ Thuận Thiên và Hộ bộ, đốt hồ sơ của ngươi."

Lý Bách Hiểu lập tức trợn to mắt: "Đại nhân, không thể như vậy được."

"Có thể."

Ngôn Bạch rất nghiêm túc nói: "Ngươi cũng biết đấy, hiện tại Hình bộ rất khó khăn, nhân thủ không đủ dùng thì không nói, chi tiêu trong mọi việc lại lớn, về kinh phí chỉ như muối bỏ biển. Hàng năm triều đình phát khoản cũng chỉ nhiều như vậy, sớm đã tiêu hết rồi, hết rồi thì phải làm sao? Ta giúp ngươi tính toán thử. Bắt đầu tính từ hai mươi mấy năm trước ngươi bán Giang Hồ Cá Nhân Chí, buôn bán phi pháp hai mươi năm nay hẳn là đã kiếm được một số bạc rất lớn rồi chứ?"

Lý Bách Hiểu lập tức sực nghĩ ra: "Chúng ta kinh doanh không quy phạm, quả thật là nên phạt!"

"Vậy ngươi nói xem nên phạt như thế nào."

"Phạt nghiêm, phạt nặng!"

"Thái độ cũng được."

Ngôn Bạch nói: "Phạt mười vạn lượng có ý kiến gì không?"

Vèo một cái, Lý Bách Hiểu từ trên ghế trượt xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy: "Đại nhân, chuyện này... Mười vạn lượng thật sự quá nhiều."

"Cũng không nhiều chứ."

Ngôn Bạch nói: "Như vậy đi, ta cũng không có cách nào thuyết phục những người khác, ta cũng chỉ mới đến, cá nhân ta nể mặt ngươi, lấy thân phận Hình bộ thị lang của ta đặc biệt phê miễn giảm một ít cho một mình ngươi, thế nào?"

Lý Bách Hiểu lập tức nói: "Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân."

Ngôn Bạch nói: "Nếu cá nhân ta, miễn giảm cho ngươi tám ngàn lượng. Dù sao giá của ta ở Bách Hiểu Đường các ngươi cũng chỉ nhiều như vậy. Ngươi viết phong thư về, bảo thủ hạ của ngươi đem chín vạn hai ngàn lượng bạc đến Hình bộ nộp phạt, sau khi nộp đủ thì người có thể đi."

Lý Bách Hiểu hận không thể cho mình hai phát tát. Tám ngàn lượng... đó là Bách Hiểu Đường định ra dựa theo sức ảnh hưởng giang hồ, nói trắng ra là có một bộ phận lớn mọi người chỉ bịa chuyện viết bừa, bởi vì không ai rảnh rỗi mà đi giết một vị phó thống lĩnh thị vệ đại nội cả.

"Đại nhân... Ta sai rồi..."

"Nếu không thì chỉ thêm một con đường sáng cho ngươi."

Ngôn Bạch đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Bách Hiểu đưa cho ông ta một chén trà lạnh: "Trong vòng ba ngày, ta muốn lấy được danh sách tất cả khách giang hồ từ bên ngoài vào Trường An từ hai tháng trước, tất cả mọi người."

Trong nháy mắt sắc mặt của Lý Bách Hiểu đã vô cùng trắng bệch, còn trắng hơn cả lúc nãy mấy cấp độ.

"Đại nhân... Đây là muốn lấy mạng ta à."

Ngôn Bạch hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nghĩ là ta không thể lấy mạng ngươi?"

Bình Luận (0)
Comment