Chương 224: Kỳ Vọng Tan Biến!
Chương 224: Kỳ Vọng Tan Biến!Chương 224: Kỳ Vọng Tan Biến!
Trong thời khắc nguy cơ như vậy, Thiềm Quân mạnh mẽ vươn cánh tay ra, lại dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, lập tức biến cánh tay kia thành một cái chân cóc khổng lồ dài gần mười trượng, hung hăng quét về phía thanh niên trước mặt, đồng thời hai chân nó cũng sinh ra biến hóa, biến thành hơi ngắn hơn một chút so với chân trước, nhưng cũng dài tới bảy - tám trượng, đột ngột lùi về phía sau, đạp thẳng vào Tiêu Sắc ViI
Thẩm Nghi đạp một cước lên phân chân sân sùi thô ráp của con cóc kia, thanh trường đao trên tay hung hăng chém xuống, hệt như chẻ củi, trực tiếp chặt xuống phần khớp nối trên chân con thiềm yêu kia, mãi cho đến khi thanh trường đao hoàn toàn chìm sâu vào trong máu thịt.
Thiêm Quân ăn đau, lập tức phát ra một tiếng gào thét điên cuồng, chân sau lại càng thêm dùng lực đạp mạnh lên người nữ nhân phía dưới!
Tiêu Sắc Vi vốn đã bị thương, giờ này lại phải đối mặt với một cái chân còn lớn hơn cả người mình, chỉ thấy hai tay nàng ầm ầm đánh ra, cương khí ngưng kết nhập vào cơ thể, lưu lại một lỗ lớn làm người ta hãi hùng trên bàn chân!
Cả người nàng ta cũng bị đạp bay ra ngoài, vất vả lắm mới ổn định được thân hình, thì trước mắt đã có thêm một con quái vật khổng lồ cao hơn hai mươi trượng.
"Oa oa." Tiếng cóc kêu trâm thấp vang vọng bốn phía.
Con cóc khổng lồ kia đang nằm rạp dưới đất, ngậm chặt miệng, gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, bên ngoài thân thể nó không hề bóng loáng, ngược lại còn thô ráp sân sùi như vỏ cây, với hàng loạt lỗ hổng phủ kín người.
Mà giờ khắc này, từ bên trong những lỗ hổng kia lại không ngừng có lục dịch bắn ra, hệt như một cơn mưa tên bay đầy trời.
Lại thấy một bóng người mặc áo đen đang nhanh chóng di chuyển trong mưa tên, thậm chí hắn còn thu hồi thanh trường đao trong tay về, tìm đúng cơ hội là một quyền nện xuống.
Thân hình cao lớn như ngọn núi của con cóc kia vừa bị đấm trúng, lập tức lảo đảo lui vê phía sau, cả vùng đất trũng kia cũng chịu ảnh hưởng của một đấm này mà ầm âm rung động!
Đã rất nhiều năm Thanh Châu gần như không có một tên võ phu thối thể nào có thể sánh ngang với Ngưng Đan cảnh. Nhưng ngày hôm nay, dưới loại cảm giác đánh sâu vào thị giác trực quan như vậy, Tiêu Sắc Vi vốn là một võ phu Ngưng Đan cảnh hàng thật giá thật lại có cảm giác bản thân không thể nhúng tay vào trận chiến trước mặt này.
Dưới tình huống không mượn khí tức nội đan, hắn lại dám đánh nhau với bản thể của yêu ma... khỏi phải nói cũng biết, cảnh tượng này đã làm nàng kinh ngạc đến mức độ nào rồi.
Nàng cụp mắt nhìn xuống cổ tay mình, vừa rồi vì không muốn lãng phí cơ hội hiếm thấy, có thể đánh cho Thiềm Quân trọng thương, nên nàng không hề né tránh luồng độc dịch kia phun tới, đã vậy lại liên tục hai lần xuất thủ toàn lực. Giờ phút này, phần da thịt trên cổ tay nàng đã hóa thành nước mủ, nhất định phải điều động hơn phân nửa khí tức để duy trì tình trạng này, không cho thương thế diễn biến nặng hơn.
Tiêu Sắc Vi cắn chặt răng, cố nén cảm giác đau đớn.
Vừa rồi, khi nàng phải hướng chịu một kích cực mạnh của bàn chân cóc kia, ám thương do Sơn Quân lưu lại lúc trước đã tái phát, khiến cho khóe môi nàng lại tràn ra một chút máu tươi.
Tuy trình độ cường hãn của Thẩm Nghi vượt xa sự tưởng tượng của nàng, mà trong đòn tập kích vừa nấy, nàng cũng không chút do dự trực tiếp bắt được cơ hội kia... Nhưng muốn chặn giết một con yêu ma khổng lồ như thế ở trong khoảng cách không đủ trăm trượng, độ khó thực sự quá lớn.
Huống chi, đây là chuyện mà Trấn Ma đại tướng cũng không làm được, nữa là hai người bọn họ?
Quả nhiên... sau khi Thiềm Quân dùng độc tiễn phát tiết một chút tức giận trong lòng, lại chờ đến lúc trên mặt ăn thêm một quyền của Thẩm Nghi, khiến cho những vết rạn vốn đã có sẵn kia càng sâu thêm vài phần, khiến cho thân hình cao lớn của nó lập tức ngửa người vê phía sau, nhưng đồng thời, đôi chân sau của nó cũng sớm tích đủ khí lực rồi. Chỉ nghe nó mở miệng nói tiếng người: "Hai ngươi nghiêm túc hả? Bản quân không phụng bồi nữa!"
Đại khái là những năm gần đây sống an nhàn quá, khiến nó đã quên đi sự tàn nhẫn của đám chó săn cho Đại Càn triều này, mãi cho đến giờ phút này mới phản ứng lại, đương nhiên là nó không định ở lại lâu hơn rồi.
Lời nói vừa dứt, đôi chân sau của Thiêm Quân lập tức dùng sức đạp mạnh, để toàn bộ thân hình nhảy lên cao, nhẹ nhàng phóng qua khoảng cách trăm trượng, sau đó "Phù phù” hai tiếng nó đã chui vào trong Hắc Thạch đàm, làm dấy lên một cơn sóng cực lớn. Thẩm Nghi đột ngột rơi xuống đất, hô hấp hơi có vài phần dồn dập.
Không hổ là yêu ma đã sống hơn bốn ngàn năm, trình độ thân thể này còn cứng cỏi hơn Thanh Phong sơn Giao Quân lúc trước không ít.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một đối thủ mạnh mẽ như vậy.
"Có thể làm một con yêu ma Đan Cảnh phải chạy trối chết, không cần biết tin tức này truyền đi đến đâu, cũng đủ để ngươi kiêu ngạo rồi." Tiêu Sắc Vi nhìn chằm chằm vào đầm nước lạnh lẽo kia, khẽ lau vết máu tươi trên khóe môi.
Trong lòng cũng không cảm thấy thất vọng gì, nói gì thì nói lần này nàng cũng chỉ thuận tay thử một lần mà thôi, vốn không ôm bao nhiêu hi vọng.
Dù đổi nàng thành Tưởng Thừa Vận, thì kết quả của lần săn giết hôm nay cũng chỉ vậy mà thôi.
Bên cạnh doanh trướng của Trấn Ma Ti, rất nhiêu Thiên Tướng giáo úy đã sớm bị cảnh tượng Thẩm Nghi ngang nhiên hành hung Thiềm Quân vừa rồi làm cho kinh ngạc đến không thốt nổi nên lời.
Con yêu ma cường hãn khủng bố đến mức chỉ cần nhìn một cái thôi, trong lòng người ta đã run rẩy sợ hãi kia, lại vội vàng chạy trốn, thậm chí một lời dọa dẫm cũng không kịp nói?
Về phân Lưu Bân, ngay khi Thiềm Quân vội vàng nhảy xuống nước, chút kỳ vọng trong mắt lão cũng tan biến hết rồi.
Yêu ma chạy thoát, nhưng lão thì nhất định phải chết.
Thậm chí con súc sinh này còn không thể đánh bị thương tiểu tử trẻ tuổi kial