Chương 225: Ngươi Định Làm Gì Vậy?
Chương 225: Ngươi Định Làm Gì Vậy?Chương 225: Ngươi Định Làm Gì Vậy?
"Hả?" Trong lúc đang vô cùng tuyệt vọng, bỗng nhiên trên mặt Lưu Bân lại xuất hiện một tia nghi hoặc.
Chỉ thấy Thẩm Nghi đang chậm rãi đi đến phía trước cái hàn đàm không biết sâu bao nhiêu kia, còn thoáng nhìn xuống phía dưới một cái.
"Ngươi định làm gì vậy?" Tiêu Sắc Vi vô cùng kinh ngạc, lập tức nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn.
"Đã làm phiền rồi." Thẩm Nghi khẽ gật đầu nói.
Sau khi hoàn thành Tiên Yêu đệ nhị thuế, thực lực của hắn đã gia tăng nhanh chóng, nhưng ngay cả khi nhận được một chút tăng phúc đến từ lực lượng của ngoại đan, thì đối mặt với yêu ma Thành Đan cảnh... Đặc biệt là con thiêm yêu còn mạnh hơn Thanh Phong Sơn Giao Quân lúc trước kia, trong lòng vẫn không có nắm chắc.
Nhưng có vị ngân linh tróc yêu nhân này trợ giúp, đã đánh trọng thương được Thiềm Quân, kết quả này lại khiến hắn nắm chắc thêm mấy phần.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Nghi chợt nổi lên một mảnh nóng rực.
Ngay sau đó, bóng người cao lớn kia lại không chút do dự, trực tiếp bước xuống Hắc Thạch đàm lạnh lẽo, nơi cấm địa đáng sợ đến mức những người bên cạnh không dám lại gần.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đang đứng gần Hắc Thạch đàm đều sững sờ tại chỗ.
Tiêu Sắc Vi trừng to mắt nhìn qua. Dù đối mặt với Sơn Quân, nàng vẫn có thể duy trì vẻ trấn định như thường, nhưng vào lúc này, gương mặt kia lại lặng lẽ xuất hiện biến hóa.
Trong bầu không khí căng thẳng ấy, đột nhiên tiếng cười to điên cuồng của Lưu Bân lại vang lên từ sườn núi thấp xa xa, giống như lão vừa được nhìn thấy một chuyện buồn cười nhất trên đời này vậy, khiến cho bản thân cười mà thở hổn hển không ra hơi.
"Hẳn là hắn còn không biết... Vì sao một con Độc Thiềm... lại được gọi là Yêu Quân Hắc Thạch đàm?"
Nhìn bên ngoài, cái đầm lạnh lẽo u tĩnh kia giống hệt một miếng phỉ thúy màu ngọc bích, nhưng càng đi xuống phía dưới, màu nước lại dân dần chuyển hóa thành một mảnh đen kịt.
Bóng người khổng lồ của Thiêm Quân đang linh hoạt lắc lư trong đầm, hai chân nó khẽ đạp một cái, thân thể lại chìm thẳng xuống phía dưới hơn trăm trượng.
Mãi cho đến khi bàn chân nó đạp lên một hòn đá bóng loáng to lớn, bộ thân thể khổng lồ kia mới nằm sấp xuống, đôi mắt lồi ra ngoài lóe lên một tia ảo não.
Đúng là tuyệt đối không nên chìm đắm trong cảm giác an nhàn, mà lưu lại cái mạng chó cho tên Lưu Bân kia.
Sớm biết có ngày hôm nay, còn không bằng liều mạng một phen ăn luôn tên kia, dù sau đó sẽ bị Trấn Ma đại tướng đuổi giết, coi như đặt cược một lân xem bản thân có thể đột phá hay không...
Xét đến cùng, nó vẫn phải trốn trong động phủ, thì trốn thêm mấy trăm năm cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
Nhớ đến bóng người mặc áo đen lúc trước, trong lòng Thiềm Quân lại sinh ra sát ý mãnh liệt.
Sống đến từng tuổi này, lại luôn mượn hàn đàm che chở, gần như nó chưa từng nếm phải thiệt thòi nào lớn đến thế...
Đáng tiếc... bên cạnh tên kia vẫn còn một võ phu Thành Đan cảnh lược trận, nếu không, hôm nay nó nhất định phải lấy tính mạng của tiểu tử kia, dùng máu thịt của hắn tôi luyện cho thân thể mình, cúng tế Ngũ Tạng miếu của mình.
"Thôi được rồi, nhiều năm qua, ta vẫn sống tạm bợ được thì cần gì phải tranh chút khẩu khí nhất thời, cứ tu dưỡng một đoạn thời gian lại đến Thanh Châu ăn một bữa sảng khoái."
Dù ăn một vố đau nhưng tâm tính của Thiềm Quân vẫn khá bình thản, nếu không nó cũng chẳng tích góp được hơn bốn ngàn năm tu vi này.
Nghĩ đến đây, nó hoàn toàn nằm sấp xuống, đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một phen, nhưng đúng vào lúc này, hai con mắt cực lớn kia lại kinh ngạc mở to ra, nhìn chằm chằm lên trên.
Ngay sau đó, vẻ kinh ngạc đã hóa thành lửa giận vô biên.
"Hay hay hay lắm! Từng gặp người vội vàng muốn tặng lễ, nhưng chưa thấy kẻ nào nôn nóng muốn mất mạng như này!" Cơn phẫn nộ trong lòng Thiêm Quân dâng trào, không chỉ đơn thuân là tức giận vì ăn chút thiệt thòi lúc trước, càng nhiều hơn là sôi máu vì uy nghiêm của Yêu Quân đang bị chà đạp.
Nó vốn là Yêu Quân Hắc Thạch đàm, ở những nơi khác thì không nói đến, nhưng ở trong cái đầm này, ngay cả Trấn Ma đại tướng, cũng phải thành thành thật thật quỳ gối xuống cho bản quân! Ngay sau đó, thân thể cao lớn của nó đột ngột bắn lên, trực tiếp hóa thành một mảnh bóng đen, lặng yên tiềm phục ở ngay phía sau thân thể mỏng manh kia của thanh niên kia.
"Có phải ngươi cho rằng bản thân có một bộ thân thể đã trải qua khổ luyện, thì trong thiên hạ này, bất cứ nơi này cũng có thể đi được hay không?" Giọng nói trâm thấp kia trực tiếp chui vào trong tai Thẩm Nghi.
Đứng trước tình huống này, thậm chí Thiêm Quân còn không có ý định xông lên đánh lén, bởi làm chủ nhân của Hắc Thạch đàm, nó biết rõ hàn ý thấu xương ở nơi này có thể tạo thành uy hiếp lớn đến mức nào đối với võ phu.
"Bản quân sẽ dạy cho ngươi biết cách viết hai chữ khiêm tốn." Trong lúc nói chuyện, cái chân cóc tròn trịa tráng kiện lại hung hăng đập xuống, mang theo uy thế kinh người, nhất định phải đòi lại cả gốc lẫn lãi cho chút thiệt thòi vừa rồi!
Cơn sóng nước đen kịt lập tức cuồn cuộn dâng lên, rồi điên cuồng cuốn tới.
Bàn chân khổng lồ tựa như một bàn tay che trời, bao phủ toàn bộ thân thể thanh niên kia.
Ngay sau đó, một thanh nghi đao lại chuẩn xác chém thẳng vào ngón chân phân nhánh của nó, vẫn là uy thế hùng hồn như chẻ tre lúc trước, một đường chém thẳng đến chi trước của Thiêm Quân.
Huyết tương màu xanh biếc hòa lẫn vào dòng nước xung quanh, chậm rãi tản ra ngoài.
Thiêm Quân phát ra tiếng kêu rên vô cùng thảm thiết, thậm chí còn thảm thiết hơn lúc trước rất nhiều. Nó khua đôi chân,'Rào rào rào' vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa mình và đối phương thêm vài chục trượng, hai chỉ trước đều bị chém thành hình chạc cây bởi cùng một thanh đao.
Theo bản năng, nó lập tức phóng vô số mũi tên độc từ trong lỗ hổng trên làn da của mình ra ngoài, hung ác bắn về phía trước!
Sau khi công kích xong, nó còn chưa kịp nhìn kỹ, lại thấy có mũi nhọn mang theo yêu lực hùng hồn không thua kém nó bao nhiêu, lóe lên từ phía trước.
Là một đòn bổ thẳng từ trên xuống dưới!