Chương 226: Không Chốn Dung Thân!
Chương 226: Không Chốn Dung Thân!Chương 226: Không Chốn Dung Thân!
Ngay sau đó, con ngươi to lớn kia lập tức nổ tung như bàng quang heo.
Thân đao dài ba thước trực tiếp cắt mất một mảng da thịt lớn bên trên, sau đó đâm ngang vào trong đầu của nó.
Chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở, thậm chí Thiêm Quân còn chưa rõ chuyện gì vừa xảy ra, thân thể nó đã thoát lực rơi xuống phía dưới rồi.
Trong tâm mắt mông lung, thanh niên mặc áo đen với vẻ mặt bình tĩnh như thường, nhưng không hiểu sao, sóng nước trộn lẫn với kịch độc bên ngoài lại không thể tới gần hắn được.
Chỉ thấy hắn đạp lên mạch nước ngầm trong hồ, bước chân không nhanh không chậm, thản nhiên lướt tới, tựa như một vị quân vương đang ưu nhã dạo chơi trong nước hồ.
Hắn thoáng đưa tay tới, mạch nước ngầm lạnh lẽo thấu xương kia lại tự động phân tách, tư thái vô cùng tùy ý như thể đó là bản lĩnh trời sinh đã có của hắn rồi.
"Bản quân là chủ nhân của Hắc Thạch đàm!" Thiêm Quân điên cuồng phát ra một tiếng rít gào sắc bén, cái đầu lưỡi đỏ tươi như lợi kiếm lập tức bắn ra, hung tợn đâm thẳng tới.
Thẩm Nghi chỉ nhìn nó chằm chằm, từ chối cho ý kiến.
Lại thấy bên trong đôi mắt đen nhánh của hắn, chợt bốc lên một mảnh sương mù màu đỏ sậm, bàn tay khẽ nắm chặt lại.
Rất nhanh, mạch nước ngầm mãnh liệt xung quanh đã lao đến, tóm lấy cái đầu lưỡi của Thiêm Quân, ngay sau đó là tứ chi của nó, cuối cùng là toàn bộ thân thể của nó.
Lực đạo vô tận như muốn trực tiếp nghiền nát nó ở bên trong.
Bao năm qua, nơi đây luôn là một chốn yên bình cung cấp cho Thiềm Quân một điểm tựa vững chắc nhất, nhưng tại thời điểm này, Hắc Thạch đàm lại giương nanh múa vuốt, để lộ ra vẻ dữ tợn với nó.
Thân thể to lớn của con yêu ma kia điên cuồng giãy giụa.
Thẩm Nghi lại thản nhiên đạp sóng mà đến, đặt bàn tay với những khớp xương rõ ràng lên phân lưỡi của nó, yêu lực mãnh liệt phun trào từ khoảng giữa những ngón tay, chỉ nhẹ nhàng tác động đã khiến toàn bộ phần lưỡi đỏ tươi thô to kia, trực tiếp nổ thành một đống thịt vụn.
Thiêm Quân bị từng cơn đau nhức kịch liệt liên tục trùng kích vào đại não, thậm chí trong đầu nó đã có chút chết lặng rồi.
Giờ phút này, nó chỉ còn lại duy nhất một ý niệm: "Chạy! Chạy khỏi Hắc Thạch đàm!"
Tồn tại mà nó đang phải đối mặt kia vốn không phải là võ phu! Hắn là một con hung yêu Thủy tộc!
Nó dùng toàn bộ sức lực để tránh thoát sự trói buộc của dòng nước ngầm đáng sợ kia, rồi liều mạng đạp hai chân, lao lên mặt nước.
Nhìn theo bóng đen thật lớn kia đang cuống cuồng chạy trốn, Thẩm Nghi có chút không nỡ đưa mắt nhìn cái hô nước lạnh xung quanh, kỳ thật khi ở dưới này, hắn lại cảm giác vô cùng thoải mái, giống như vừa được về nhà vậy.
Thần niệm khẽ động, một dòng nước lạnh lập tức nâng hắn lên, nhanh chóng đuổi theo con thiềm yêu kia.
Trên con dốc thấp bao xung quanh Hắc Thạch đàm.
Tiêu Sắc Vi hung hăng ấn đầu Lưu Bân xuống đất.
Lão tướng có chòm râu hoa râm kia trực tiếp bị nhét đây một miệng bùn đen, nhưng trong cổ họng vẫn liên tục phát ra tiếng cười khe khẽ, mơ hồ không rõ nói: "Ngươi đang chờ đợi cái gì? Chờ hắn bò ra khỏi hồ nước sao? Hay là chờ Thiêm Quân tiêu hóa hắn xong, lại lên đây ăn chúng ta?”
"Xùy xùy... Ngươi gọi Du Long Đào đến đây... Lão phu muốn nhìn xem hắn có thể rời khỏi cái đâm kia hay không..."
Tiêu Sắc Vi nghe lão nói huyên thuyên, nhưng vẻ mặt vẫn hờ hững như thường, nàng đưa tay sang bên cạnh, thản nhiên nó: "Đưa cho ta một thanh đoản đao."
Mấy vị Thiên Tướng có chút do dự, nhưng vẫn đến gần, đưa cho nàng một con dao găm sắc bén.
Tiêu Sắc Vi tiếp nhận đoản đao, đột nhiên kéo cái đầu của Lưu Bân từ dưới đất lên, hung hăng đâm một đao vào trong miệng đối phương, thậm chí còn lật tay, xoay một vòng. Chỉ trong nháy mắt, đầu lưỡi đen bóng của lão đã bị xoắn nát.
Làm xong chuyện, nàng ném thanh đoản đao kia xuống, lại nắm chặt mớ tóc trên đầu Lưu Bân, bịt miệng lão lại, ép cho lão phải nuốt cả cái lưỡi kia cùng với bùn đen xuống bụng.
"Hô." Tiêu Sắc Vi khẽ thở dài một hơi, hai tay túm chặt lão nhân kia, bắt lão phải đứng dậy, nhưng ánh mắt lại không nhịn được, khẽ nhìn thoáng qua cái đầm lạnh lão kia. Trong lòng đây một bụng nghi hoặc mà không biết nên nói với ai.
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Rõ ràng là nàng đã nói với hắn rồi, một con yêu ma được Thiên Tướng tùy tùng tự mình trấn thủ vốn không phải loại bình thường, ngay cả Trấn Ma đại tướng cũng rất khó xử lý được. Thậm chí nàng còn nhận lời với Thẩm Nghi, sẽ cùng hắn thử một lần, xem hai người bọn họ có thể phục kích rồi giết chết Thiêm Quân ở bên ngoài Hắc Thạch đàm hay không.
Trên thực tế, bọn họ đã làm đủ tốt rồi, chỉ đơn thuần là điều kiện chưa đủ chín muôi mà thôi, nhưng hắn vẫn không thỏa mãn, lại tùy tiện bước vào chỗ chết như vậy?
"Nếu ngươi còn để lộ ra nụ cười làm người khác buồn nôn kia nữa, ta sẽ đâm một đao, ta cam đoan ngươi không có cơ hội để nhìn thấy Du Long Đào đâu." Tiêu Sắc Vi thu lại suy nghĩ trong đầu, khẽ liếc nhìn Lưu Bân, lạnh nhạt nói một câu.
Lão nhân kia đã bị Trấn Ma Tỏa Liên đâm xuyên xương tỳ bà và khí hải, dù bị cắt đầu lưỡi, nhưng giờ phút này, trong lòng vẫn cảm thấy khá là mỹ mãn.
Lão vốn là người nhất định phải chết, có thể kéo tên tiểu tử đã hại chết mình chôn cùng như vậy, đúng là trời cao thương xót, sao có thể không vui sướng đây?
Hơn trăm tên giáo úy đồng loạt cúi đầu, tuy Lưu tướng có chút điên cuồng thật, nhưng lời lão nói lại không phải nói linh tinh.
Nước Hắc Thạch đàm vô cùng lạnh lẽo, cộng thêm kịch độc ăn mòn xương cốt, lại có một con Yêu Quân tuy đã trọng thương, nhưng thực lực vẫn cường hãn như cũ trấn thủ... thanh niên kia chui xuống bên dưới, có thể sống sót được không?
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng có tấm gương tày liếp trước mặt, bọn họ cũng sợ mình bị quấy nát đầu lưỡi, chỉ có thể cưỡng ép giữ cho sắc mặt như thường, một mực im lặng không nói đi theo Tiêu Sắc Vi trở về theo một sườn đồi khác.
Đột nhiên, một con sóng nước mãnh liệt vô cùng bắn tới, hất văng nước hồ đi xa mấy chục trượng.
Yêu khí tanh hôi quét ngang bốn phía, bóng ma to lớn vô cùng lúc trước, lại một lần nữa phủ kín cả bầu trời!