Chương 227: Má Nó, Miệng Quạ Đen!!!
Chương 227: Má Nó, Miệng Quạ Đen!!!Chương 227: Má Nó, Miệng Quạ Đen!!!
Mọi người kinh hãi quay đầu nhìn lại. Thứ đập vào mi mắt, ngoại trừ con Thiêm Quân khổng lồ như ngọn núi kia còn có thể là ai?
"Má nó, miệng qua đenl"
Đến đây, lòng kính trọng của nhóm Thiên Tướng giáo úy với Lưu Bân đã tiêu hao hơn phân nửa. Thậm chí giờ phút này, khi bọn họ nhìn thấy con Thiêm Quân kia lại một lần nữa xuất hiện trên bờ, rốt cục cả đám cũng không nhịn được, trực tiếp mắng ra khỏi miệng.
Lão thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ rồi, nhưng đám người bọn họ chỉ đơn thuần là nghe lệnh làm việc, nói không chừng vẫn còn cơ hội lập công chuộc tội.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, con mẹ nó, một đứa cũng đừng hòng đi được!
Sắc mặt Tiêu Sắc Vi cũng biến đổi, nhưng chỉ trong giây lát, đôi mắt nàng lại lóe lên vẻ kinh ngạc không thôi.
Bởi vì tư thế nhảy lên của con Yêu Quân kia lạ lắm, hình như mục đích của nó vốn không phải là trở về đòi lại mặt mũi...
Chẳng hiểu vì sao, càng nhìn nàng càng cảm thấy nó đang muốn... Chạy trốn nhỉ?
Vấn đề là đối với nó, ở khu vực phụ cận Thanh châu này, còn nơi nào an toàn hơn Hắc Thạch đàm nữa?
Thêm nữa, nếu nó đang chạy trốn, thì ai là người đang đuổi theo nó đây?
Ngay sau đó, ánh mắt nàng lại nhanh chóng tập trung vào cái đầu của thiềm yêu, nơi đó vẫn còn một cái chuôi đao.
Cái chuôi đao quen thuộc kia lập tức khiến Tiêu Sắc Vi há miệng đầy kinh hãi, có chút không tin vào hai mắt mình.
Dường như để nghiệm chứng suy nghĩ của nàng là thật, ngay sau đó, một cơn sóng nước lập tức dâng trào, bóng người mặc áo đen ở bên dưới, nhanh chóng bay lên trời, nặng nề giáng một quyền lên chuôi đaol
Chịu ảnh hưởng bởi lực đạo hùng hồn đó, cây trường đao trực tiếp đâm xuyên qua cái đầu trọc của con thiêm yêu, thậm chí còn bắn nhanh ra từ một bên khác.
Con mắt còn sót lại của Thiêm Quân đã chìm trong hoảng hốt.
Thẩm Nghi lại lăng không quất cho nó một đòn tiên thối, trực tiếp đánh bay nó ra ngoài. Thân thể khổng lồ của thiềm yêu đập mạnh xuống sườn núi. Chỉ nghe "Âm vang long" một tiếng, sườn núi đã nứt ra một cái khe doạ người với những đường nứt chằng chịt lan tràn ra bốn phía.
Tiêu Sắc Vi ngạc nhiên nhìn về phía chân trời, lại phát hiện thanh niên kia vừa liếc mắt nhìn mình một cái, dường như có lời muốn nói.
Nàng có chút khẩn trương, lập tức buông lỏng sợi Trấn Ma Tỏa Liên trong tay ra, lại nghe đối phương thuận miệng nói: "Phiên ngươi giúp ta nhặt thanh đao kia giùm, đừng làm mất nó."
Lời còn chưa dứt, thanh niên ấy lại giết thẳng về phía Thiềm Quân, lực đạo trong hai nắm tay như cuồng phong mưa rào, ầm ầm giáng xuống.
Thiêm Quân nằm ngang trên sườn núi, thân thể to béo bị đánh mạnh đến rung động không thôi. Nó nghiêng đầu, ngay cả một chút sức lực để nhúc nhích cũng không có, nhưng vẫn run rẩy vươn hai chân trước như cái chạc cây tới, bám vào sườn núi muốn chạy trốn.
Tình cảnh thê thảm vô cùng.
Chỉ nghe "phốc phốc" hai tiếng, năm ngón tay của thanh niên nọ đã đâm thẳng vào cái bụng của thiềm yêu, yêu khí lại phát ra, cái bụng cực lớn của nó cũng nổ tan tành.
Bụi đất tung bay, vụn thịt đầy trời.
Tới khi quay trở lại, Thẩm Nghi đã bỏ viên Yêu Đan đang cầm trên tay kia vào trong chuông bạc, kèm theo đó là một sợi tinh huyết thuộc về Thiêm Quân, cũng chui vào cái chuông nọ luồn.
[ Chém giết thiêm yêu Ngưng Đan cảnh, tổng thọ bốn ngàn chín trăm năm, tuổi thọ còn lại tám trăm bảy mươi hai năm, hấp thu xong ]
Theo bản năng, Tiêu Sắc Vi lập tức tuân thủ chỉ thị của đối phương, nàng vội vàng kéo theo tâm trạng hoảng hốt của mình đi đến phía trước thanh hắc đao kia, đưa tay rút nó ra.
Mãi cho đến khi cảm nhận được chút lạnh lẽo truyên đến từ bàn tay, nàng mới kịp phản ứng lại, rồi vội vàng xoay người nhìn chằm chằm vào bộ mặc sam ở phía xa xa.
Đừng nói là chết chìm trong hàn trì, ngay cả y phục trên người đối phương vẫn còn khô ráo...
Vừa thấy Thẩm Nghi chậm rãi quay trở về doanh trướng, đám đông Thiên Tướng giáo úy vội vàng lui về phía sau chừng hai - ba trượng theo bản năng, để lộ ra Lưu Bân ở giữa.
"A ô ô! Ô ô!" Lưu Bân há to miệng giống như một con sư tử già, khiến cho khoang miệng huyết nhục mơ hồ cùng với một miệng đầy bùn đen lộ ra bên ngoài.
Lão điên cuồng nện cái đầu của mình xuống mặt đất, dường như đang muốn dùng loại phương thức này để xua tan ảo giác trước mắt.
Vì sao? Vì sao lại có người vẫn còn sống rời khỏi Hắc Thạch đàm? Vì sao lại có người dễ dàng đánh chết Thiềm Quân như thế?
Nếu một màn trước mắt này là thật, thì lão ở lại nơi này, trấn thủ nhiều năm như vậy, đến cùng là có ý nghĩa gì?
Tiêu Sắc Vi nhanh chóng trở về, đưa thanh đao đen trong tay tới, rồi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú kia...
Rõ ràng nàng đã nhìn gương mặt này suốt mấy ngày qua rồi, nhưng chẳng hiểu sao đến hiện giờ nhìn lại, bỗng cảm thấy nó xa lạ quá.
Trong lòng có rất nhiêu vấn đề muốn hỏi, nhưng tới cuối cùng, khi lời nói đến bên miệng lại hóa thành một câu hỏi ngây ngô: "Ngươi không sao chứ?"
Thẩm Nghi tiện tay tra trường đao vào vỏ, khẽ liếc mắt cổ tay của nàng một cái, bình tĩnh hỏi: "Đã chữa khỏi vết thương chưa?”
Hắn chỉ muốn mời nữ nhân này đi tới hỗ trợ mình lược trận, ai ngờ nàng lại liều mạng như vậy.
"Không sao đâu." Tiêu Sắc Vi vội vàng giấu phần cổ tay xấu xí đã lộ ra xương trắng âm u bên trong, ra phía sau lưng, rồi mở miệng nói: "Chỉ cần quay về Đình Dương quận là ổn, chỗ Du tướng quân có rất nhiều y sư, cũng không thiếu bảo dược."
"Yêu ma thuộc về ta, hắn thuộc về ngươi, ta có thể hỗ trợ áp giải." Thẩm Nghi cũng không phải người keo kiệt. Trong chuyện lần này, đối phương đã bỏ ra không ít khí lực, công trạng nên chia, đương nhiên phải chia một chút.
Nơi đây đã không còn yêu ma, đương nhiên đám người Trấn Ma ti kia cũng không cần tiếp tục trấn thủ nữa, cùng lúc áp tải cả đám về Đình Dương quận.
Yêu ma Thành Đan cảnh cùng với Thiên Tướng tùy tùng Thành Đan cảnh, chỉ dựa theo công lao để tính, hẳn là tương đương nhau.