Chương 1027: Cố Vân Đông thật sự nghèo
Thần y!!
Đối với quý tộc ở kinh thành mà nói, địa vị của thái y thật sự không thể nói là cao. Ngay cả người đứng đầu của Thái Y Viện cũng chỉ mang hàm ngũ phẩm mà thôi.
Nhưng cố tình khi họ bị đau đầu nhức óc, bọn họ lại không thể làm gì nếu không có thái y.
Mà quan ngự y Tống Đức Giang, trên cơ bản chỉ xem bệnh cho quý nhân trong cung. Thỉnh thoảng cũng sẽ nể tình nhau ra ngoài khám bệnh, nếu không cho dù là thân vương muốn mời hắn, cũng phải hỏi Hoàng Thượng xin thánh chỉ mới được.
Mà sư phụ Tống Đức Giang, chính là vị Bạch thần y trong lời đồn kia.
Bạch thần y nhiều năm qua đóng góp vô số công sức, đã từng có vài nơi phát sinh tình hình bệnh dịch, đều là ông ấy dẫn đội đến giải quyết.
Cho nên, tuy rằng Bạch thần y không ở kinh thành mà là người thần bí khó lường, nhưng lại là người có địa vị vô cùng cao.
Ngay cả Hoàng Thượng, cũng không nỡ ép buộc ông ấy vào kinh, cho tới nay vẫn luôn chú trọng lấy lòng ông ấy.
Kết quả, nghe nói Thiệu Thanh Viễn chính là cháu ruột của Bạch thần y này, còn có lời đồn nói hắn di truyền thiên phú của Bạch thần y, không bao lâu nữa trò sẽ giỏi hơn thầy.
Đối với những người hoài nghi, họ vẫn cảm thấy lời đồn hơi khoa trương.
Nhưng mà, cho dù tương lai Thiệu Thanh Viễn không đạt đến độ cao của Bạch thần y, chỉ là một đại phu bình thường không có gì đặc biệt, hắn cũng tuyệt đối xứng đôi với Cố Vân Đông.
Không thể tưởng tượng được, không thể nghĩ đến, một năm trước hai vợ chồng lần đầu tới kinh thành này, vẫn chỉ là người từ nông thôn ra, hiện giờ đã nhảy đến địa vị khiến mọi người đều phải ngước nhìn.
Trong kinh thành bàn luận sôi nổi về Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, chưa từng dừng lại.
Cho nên mặc kệ là Thiệu Ký hay Cố Ký khai trương, cho dù không tuyên truyền, tương lai việc làm ăn cũng sẽ không kém đi. MAyy dich
Quận vương phi nghĩ đến đây, còn có chút hâm mộ.
“Ai làm buôn bán, cũng không có hiệu quả tốt như hai ngươi.” Trong kinh thành có bao nhiêu quý tộc mở cửa hàng? Nhưng người bên ngoài biết đến cũng chỉ vài người như vậy, đâu giống như Cố Vân Đông, gần như mọi người đều biết.
Cố Vân Đông làm bộ thở dài: “Không có biện pháp, chúng ta liều mạng làm việc, cửa hàng không làm ăn phát đạt, tương lai lấy cái gì để nuôi con chúng ta.”
Quận vương phi và Nghiêm Nhã ở một bên nghe xong đều cười rộ lên: “Ngươi lại còn khóc giả nghèo.”
“Ta thật sự rất nghèo.”
Hai ngày trước, cô xem toàn bộ sổ sách một năm qua của Tân Minh Các, còn chưa nói, phu nhân và tiểu thư trong kinh thành này thật không thiếu tiền, thu nhập của Tân Minh Các liên tiếp tăng lên, vào thời điểm kinh doanh kém nhất cũng cao hơn một chút so với phủ Tuyên Hòa lúc làm ăn kinh doanh tốt nhất.
Cố Vân Đông nhìn tiền vào như nước vô cùng cao hứng, hung hăng tặng bao lì xì cho người làm ở Tân Minh Các, còn tăng tiền công.
Nhưng ngay sau đó, cô đã nhìn thấy sổ sách của xưởng Cố gia.
Trước khi xây dựng xưởng Cố gia đã mất một khoản để mua đất, xây ký túc xá xưởng tốn một khoản, còn có trang trí bên trong, cùng với mua cây ăn quả lại tốn thêm một khoản.
Cái này cũng thôi đi, sau đó Cố Vân Đông còn muốn cùng Cát thị mua viện mới để mở chi nhánh, cửa hàng mới này còn phải ở khu náo nhiệt, hơn nữa là tam hợp viện.
Ngoài ra, trang trí bên trong càng tốn hơn. Chưa kể phải đào một hồ nước, nếu muốn làm, thì đương nhiên phải làm cho tốt, nếu chất lượng không tốt, những phu nhân tiểu thư kia cũng không chắc sẽ muốn đến.
Nếu cứ tiếp tục tính toán như vậy, bạc kiếm được một năm qua căn bản không đủ, mình còn phải tự chi trả thêm.
Cho nên, cô thật sự nghèo.
Hết lần này tới lần khác, không ai tin cả, lại có mấy vị phu nhân đi tới, nghe cô nói mình nghèo, mỗi người một vẻ ‘ngươi cho rằng mắt chúng ta bị mù không nhìn thấy Tân Minh Các làm ăn tốt đến mức khiến người khác sinh đố kỵ sao’.
Cố Vân Đông vô cùng phát sầu: “……” Quên đi, coi như cô chưa nói gì.
Hôm nay Cố Ký và Thiệu Ký Khai trương thuận lợi. Ngoài cửa có không ít người tới xem náo nhiệt, đều là mấy hộ buôn bán xung quanh.
Cố Ký bắt đầu sửa sang từ một năm trước, ai mà biết được vừa mới sửa xong lại đóng cửa. Cửa hàng ở đoạn đường tốt bị đóng cửa một năm. Các hộ buôn bán xung quanh đều nghĩ ông chủ cửa hàng này là tên ngốc.
Mãi cho tới gần đây có tin đồn cửa hàng này muốn khai trương mà hơn nữa ông chủ lại là chủ nhân của Tân Minh Các, Vĩnh Gia quận chúa. MAyy dich
Quả nhiên hôm nay khai trương, ngoài cửa đã có người lục tục đến chúc mừng.
Có người lặng lẽ tới, nhìn xem cửa hàng bán gì, lập tức trợn tròn mắt, toàn là những thứ hiếm lạ. Có điều cũng may, đồ ở đây không giống với thứ họ bán, nói chung không đến nỗi kéo khách qua đó.
Cố Vân Đông nhìn người đến người đi, cuối cùng được Thiệu Thanh Viễn đỡ vào hậu viện tán dóc uống trà cùng với đám người Nghiêm Nhã.
Mãi cho đến khi phấn khích qua đi, đám người Nghiêm Nhã đi về, Thiệu Thanh Viễn mới bước vào hậu viện.
Sau đó giao việc cho đám Thung tử làm, dù sao thì bọn họ đã quen với việc này.
Cố Vân Đông thấy hắn vào, hỏi nhỏ: "Hoài Âm Hầu phủ không tới sao?"
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: "Không tới."
Cố Vân Đông: "Có lẽ bọn họ lo đụng phải người không muốn đụng tới nên cố ý tới muộn một chút chăng."
"Ừ." Nhưng lý do này lại khiến lông mày Thiệu Thanh Viễn siết chặt.
Hoài Âm Hầu phủ có chức tước, cho dù không được sủng cũng đã phải tránh người đến nước này sao?
Cửa hàng bọn họ khai trương, người đến chúc mừng chung quy cũng nể vài phần mặt mũi. Dẫu sao cũng không đến mức giáp mặt khiến người ta khó chịu chứ hả.
"Cũng có thể bọn họ sang tiệm thuốc Thiệu Ký bên kia." Tuy bọn họ gửi thiệp mời là mời tới Cố Ký. Nhưng bên này nhiều người, bọn họ đổi chỗ cũng không phải là không có khả năng.
Thiệu Thanh Viễn nghe xong lông mày mới dãn ra một tí.
Cố Vân Đông đứng dậy: "Chúng ta cũng đi Thiệu Ký thôi. Tiệm thuốc đó do chàng đứng tên, ngày khai trương mà không qua đó người khác lại cho rằng chúng ta giả mạo. Ở đây cũng không bận lắm, đi thôi, đi xem thử tiệm thuốc cái nào."
"Được." Thiệu Thanh Viễn cũng hiểu, nếu còn không đi đoán chừng Tần Văn Tranh lại muốn gây sự.
Hai người dọn dẹp qua loa rồi đi thẳng tới chỗ Thiệu Ký.
Vốn dĩ Thiệu Ký cách Cố Ký không xa, ngày trước lúc bọn họ mua cửa hàng đã cố tình mua gần nhau, chẳng mấy chốc đã đi tới.
Quả nhiên bộ dạng Tần Văn Tranh không mấy vui vẻ khi thấy Thiệu Thanh Viễn tới, cười khẩy muốn châm chọc vài câu.
Song khi ánh mắt dừng trên cái bụng hơi nhô ra của Cố Vân Đông, cuối cùng nuốt lại lời nói trong miệng, chỉ đứng dậy nói: "Tới rồi."
"Ngài vất vả rồi." MAyy dich
Tần Văn Thanh hừ lạnh: "Ngươi nhớ kỹ là được." Nói xong cầm cuốn sách bên cạnh: "Đây là khách đến hôm nay cùng với lễ vật, ngươi xem đi."
Thiệu Thanh Viễn vốn không định xem. Nhưng nghe nói là bản ghi chép khách và lễ vật thì nhận lấy.
Hắn lật trang rất nhanh, không lâu sau đã thấy mấy chữ Hoài Âm Hầu phủ.
Hắn dừng lại một chút, Tần Văn Tranh tinh ý đã hiểu được.
"Hoài Âm Hầu phủ…" Hắn hơi do dự một chút, mới nói: "Hôm nay là quản gia của Hầu phủ tới tặng quà sau đó rời đi. Ta thấy hắn vội vã cũng không biết là có chuyện gì."
"Quản gia?" Cố Vân Đông ngạc nhiên: "Hoài Âm Hầu phủ với Hầu phu nhân đều không tới?"