Chương 1036: Cao Phong và Lục thị tới
Cố Vân Đông gật đầu: “Nếu ngươi có thời gian thì thường xuyên đến phân xưởng ngoài thành, tìm hiểu quá trình thu mua và tiêu thu của sản nghiệp Cố gia một chút. Đợi sau khi cửa hàng ở Kinh Thành ổn định, ta muốn tiếp tục đến các phủ thành khác mở cửa tiệm, ngươi đã quen việc, tương lai cũng sẽ không luống cuống tay chân.”
Vạn Phụ lúc này không giữ được biểu cảm trên khuôn mặt nữa: “Ý của phu nhân là, sẽ giao chuyện đến phủ thành khác mở tiệm cho nô tài ư?”
Cố Vân Đông nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Đương nhiên, không phải ngươi đã có kinh nghiệm rồi sao?” Cô cũng đỡ phải bồi dưỡng người mới lần nữa.
Hơn nữa, khế ước bán mình của Vạn Phụ ở trong tay cô, chuyện lớn như vậy, Cố Vân Đông cũng không dám giao cho người ngoài.
Vạn Phụ vô cùng kích động, liên tục bảo đảm nói: “Phu nhân cứ yên tâm, nô tài nhất định sẽ tận tâm tận lực trợ giúp Thung Tử nhanh chóng làm quen với Kinh Thành, nô tài sẽ ra ngoài thành trao đổi với Đồng quản sự.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Việc này không cần vội, đặc biệt là mấy ngày nay, ngươi cứ ở lại trong cửa hàng xem lượng khách trước đi đã.”
“Vâng.”
Vạn phụ gật đầu, thận trọng đồng ý.
Sau khi hắn rời đi, Thiệu Thanh Viễn mới mở miệng nói chuyện: “Ta phải đi theo nàng học kỹ xảo ăn nói thôi.”
Trước làm người ta thất vọng, sau đó lại cho một lại bánh lớn, không nhìn thấy Vạn Phụ cực kỳ biết ơn cô ấy sao?
Cố Vân Đông lườm hắn một cái: “Chàng vẫn nên từ bỏ ý định này đi. Với cái kiểu nói chuyện ngắn gọn hùng hồn của chàng, thiếp không dạy nổi.”
Thiệu Thanh Viễn kéo Cố Vân Đông lại, ôm cô đặt lên đùi mình, ngẩng đầu khẽ hôn cái cằm của cô: “Vậy về sau, nàng nói chuyện giúp ta.”
“Cũng không phải không thể, ta có được khen thưởng gì không?”
“Ta.”
Cố Vân Đông: “……” Còn nói không nói được? Lúc trêu chọc cô thì đúng là vô sự tự thông mà.
Cô trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Từ giờ chàng nói chuyện phải chú ý một chút, bây giờ trong bụng thiếp đã có bảo bảo, chàng đừng có dạy hư đứa nhỏ.”
Thiệu Thanh Viễn ngẩn ra, hắn nói cái gì chứ? Rõ ràng là nha đầu này tự mình hiểu sai?
Có điều thời điểm này, dù Thiệu Thanh Viễn đần độn đến đâu thì mong muốn sống sót mạnh liệt cũng khiến hắn ý thức được mình không thể vạch trần cô, dứt khoát làm theo lời cô nói: “Được, ta sẽ chú ý, đợi sau khi đứa nhỏ sinh ra rồi nói.”
Lúc Thiệu Thanh Viễn nói nhưng lời này, hắn thật sự hi vọng đứa bé ra đời sớm một chút.
Kể từ khi Cố Vân Đông bắt đầu lộ bụng, nhìn cái bụng ngày càng lớn của cô, Thiệu Thanh Viễn có chút sợ hãi, dường như cái bụng kia có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Có đôi khi hắn sẽ giật mình tỉnh giấc giữa đêm, ngủ không an giấc, nhưng Cố Vân Đông thì ngược lại, ngủ đến thoải mái dễ chịu.
Nhưng thấy cô ngủ say, Thiệu Thanh Viễn cũng an tâm.
Hắn duỗi tay, sờ sờ bụng Cố Vân Đông: “Vẫn còn mấy tháng nữa.”
Thiệu Thanh Viễn thở dài một hơi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Thiệu Võ: “Gia, Cao Phong tới.”
Thiệu Thanh Viễn dừng tay lại, Cố Vân Đông đứng dậy khỏi lồng ngực hắn, chỉnh trang quần áo một chút, rồi nói: “Mời người đến nhà chính ngồi đi.”
“Dạ.” MAyy dich
Thiệu Võ không đi vào, sau khi nghe được tiếng nói thì trực tiếp xoay người rời đi.
Không lâu sau, hắn đã dẫn Cao Phong và Lục thị vào nhà chính.
“Ngồi đi.” Thiệu Thanh Viễn sai người bưng trà lên, sau đó đi đến đối diện Cao Phong, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, gật đầu: “Xem ra độc tố đã được thanh trừ hết, tinh thần ngươi có vẻ đã khôi phục.”
Cao Phong đứng dậy, Lục thị ngồi bên cạnh hắn cũng vội vàng đứng lên.
Sau đó, trực tiếp vén áo quỳ xuống: “Đa tạ nhị thiếu gia đã ra tay cứu giúp, còn cho ta dùng không ít thuốc tốt, bằng không, e là ta đã sớm mất mạng rồi. Cao Phong đa tạ ơn cứu mạng của nhị thiếu gia.”
Thiệu Thanh Viễn vội vàng đỡ hắn dậy: “Lúc thê tử ta chạy nạn, ngươi cũng từng dang tay giúp đỡ, huống chi, ngươi còn là người nhà họ Bạch, đương nhiên ta phải cứu người trong nhà.”
Cao Phong ngẩn người, sau đó bật cười.
Trước kia không biết, nhưng hiện tại Cao Phong đã biết năng lực của Cố Vân Đông, giờ Thiệu Thanh Viễn nói trên đường chạy nạn hắn giúp đỡ cô khiến hắn cảm thấy hơi chột dạ. Cho dù không có hắn, cô cũng có thể bình an đưa người nhà rời khỏi phủ Tuyên Hòa.
“Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?” Cố Vân Đông hỏi hắn, ánh mắt lơ đãng liếc qua người Lục thị.
Cao Phong không phát hiện, chỉ là thần sắc thoáng ngưng trọng, hắn nói: “Ta định quay về phủ Linh Châu. Ta là hộ về của nhà họ Bạch, Bạch gia xảy ra chuyện, bảo hộ Bạch gia là chức trách của ta. Huống hồ, lúc trước lão gia tử còn phái ta đến bảo vệ Bạch Chi Ngôn, kết quả Bạch Chi Ngôn xuất hiện vấn đề lớn như vậy ta lại không kịp thời phát hiện, là do ta thất trách, ta phải về lấy công chuộc tội.”
“Nhưng bây giờ ngươi là cái đinh trong mắt Bạch Chi Ngôn, một đường trở về này, sợ là không an toàn.”
Cao Phong cười nói: “Trước kia ta tin lầm người, không phòng bị, cho nên mới bị trúng độc. Bây giờ ta đã có chuẩn bị rồi, ta sẽ tự bảo vệ bản thân, không dễ dàng để bị bại lộ. Bạch Chi Ngôn muốn giết ta, cũng không dễ như vậy. Ngược lại là các ngài, e là các ngài cũng đã bị hắn ghi hận, hai người phải cẩn thận một chút.”
Thiệu Thanh Viễn: “Nơi này là kinh thành, ta và Cố Vân Đông cũng không phải là hạng người vô danh, muốn xuống tay với chúng ta, cũng phải ước lượng xem, năng lực của hắn không lớn đến thế.” Hơn nữa Bạch Hàng cũng âm thầm để lại cho bọn họ vài cao thủ hộ vệ, mà thân phận của Bạch Chi Ngôn bị bại lộ, nói không chừng hắn mới là người cần phải cẩn thận.
“Vậy là tốt rồi.” Cao Phong gật đầu, liếc mắt nhìn Lục thị một cái, mím môi thoáng do dự , sau đó hắn đột nhiên nói: “Còn có một việc, ta muốn phiền nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân.”
“Ngươi nói đi.” Cố Vân Đông thấy hắn nhìn Lục thị, cô đại khái cũng đoán được hắn muốn nói cái gì.
Quả nhiên, Cao Phong nói với bọn họ: “Ta muốn nhờ hai người giúp ta chăm sóc Lục thị, cho đến khi ta trở lại.”
Lục thị sửng sốt, quay đầu sang: “Chàng, chàng không dẫn ta theo ư?”
“Lần này có lẽ sẽ rất khó khăn, ta vẫn chưa biết đến khi nào mới có thể trở về. Nếu nàng đi cùng ta, sẽ rất nguy hiểm.”
Lục thị lập tức lắc đầu: “Ta không sợ nguy hiểm.”
“Chính ta còn khó bảo vệ bản thân, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, nếu nàng đi theo thì ta lại phải che chở cho nàng, nàng sẽ kéo chân sau của ta.” Cao Phong nhíu nhíu mày nói.
Cố Vân Đông: “……” Ngươi có biết nói chuyện hay không vậy? Bảo sao một đống tuổi rồi mà vẫn chưa cưới được vợ, đúng là xứng đáng bị ế mà.
Cô nhìn về phía Lục thị, nàng ấy tức khắc trầm mặc, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cánh môi khẽ run lên hai cái, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu: “Ta, ta hiểu, ta là một gánh nặng lại vô dụng. Chàng yên tâm, ta, một mình ta cũng có thể sống tốt, ta có thể tự chăm sóc bản thân, sẽ không làm liên lụy chàng, cho nên chàng không cần phải lo lắng cho ta.”
Nói không hai câu, nước mắt lập tức rơi xuống.
Cao Phong mở to hai mắt nhìn, chân tay bắt đầu luống cuống: “Ta không phải, ta không có ý đó, nàng hiểu lầm rồi, ta không có nói nàng là gánh nặng.” Hắn gãi gãi đầu, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông cầu xin sự trợ giúp.
Cố Vân Đông nhún nhún vai, ra vẻ muốn giúp mà chẳng giúp nổi.
Người luôn nghiêm túc như Cao Phong bây giờ trên mặt đầy vẻ kinh hoảng, hắn muốn giải thích, nhưng càng giải thích càng sai.
Cuối cùng cắn răng một cái, đột nhiên nắm lấy tay Lục thị.