Chương 1037: Đợi ta trở lại, chúng ta lập tức thành thân
Lục thị sửng sốt, sau đó nghe thấy Cao Phong trịnh trọng nói: “Nàng ngoan ngoãn ở lại kinh thành, chờ ta trở lại, sau khi ta trở về, chúng ta tập tức thành thân.”
Lục thị mở to hai mắt: “Chàng, chàng vừa nói cái gì?”
Cố Vân Đông suýt chút nữa thì phun cả trà trong miệng ra, đây là đã không lên tiếng thì thôi một khi lên tiếng là khiến người ta chấn động ư? Nói một lời không được là cầu hôn?
Tuy nhiên sau khi Cao Phong cầu hôn, hắn đột nhiên cứng nhắc, có chút không chắc chắn hỏi Thiệu Thanh Viễn: “Nhị thiếu gia, có thể chứ?”
Hắn là hộ vệ của nhà họ Bạch, việc thành thân, đương nhiên phải hỏi ý kiến của chủ nhân Bạch gia.
Thiệu Thanh Viễn không ý kiến, chẳng qua……
Hắn nhìn thoáng qua Lục thị vừa rồi còn cúi đầu khóc thút thít, bây giờ lại bởi vì một câu của Cao Phong mà kích động đến hai mắt tỏa sáng, hắn ngập ngừng một chút, rồi gọi Cao Phong sang một bên nói chuyện.
Lục thị khó hiểu, nhưng không nói gì cả, chỉ ngượng ngùng cười với Cố Vân Đông.
Thiệu Thanh Viễn dẫn Cao Phong ra ngoài hành lang, chỗ này cách xa phòng chính, không có người qua lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy động tĩnh ở nhà chính.
Ánh mắt của Thiệu Thanh Viễn vẫn dừng ở trên người Cố Vân Đông, miệng lại hỏi: “Ngươi chắc chắn muốn cưới nàng sao?”
“Đúng vậy, ta chưa từng nghĩ tới chuyện cưới vợ sinh con. Nhưng từ khi gặp nàng, ta lại có ý nghĩ muốn lập gia đình.”
Thiệu Thanh Viễn gật gật đầu, hỏi: “Ngươi có hiểu rõ lai lịch và bối cảnh của nàng ta không?” MAyy dich
Cao Phong sửng sốt: “Nhị thiếu gia đang ám chỉ thân phận ngoại thất của nàng ư?” Hắn cho rằng Thiệu Thanh Viễn ghét bỏ thân phận của Lục thị, nên vội vàng giải thích: “Có phải lúc ở hẻm Đăng Lung nhị thiếu gia đã nghe được lời đồn đại gì hay không? Thật ra những lời đồn đại đó có chút phóng đại, Lục thị nàng ấy không phải người như vậy.”
Thật ra Thiệu Thanh Viễn chẳng thèm để ý đến thân phận ngoại thất của nàng ta, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng những lời đồn đại đó.
Dù sao lúc trước khi ở hèm Đăng Lung, hắn và Vân Đông cũng từng bị tổn thương nặng nề vì chuyện này, cho nên đương nhiên bọn họ biết những lời đồn đại đó có bao nhiêu có sức ảnh hưởng lớn thế nào.
Điều mà hắn để ý chính là thân phận thật sự của Lục thị.
Hiện giờ Bạch gia đang ở trong thời buổi rối loạn, thân phận của Bạch Chi Ngôn đến giờ vẫn còn là một bí ẩn, cũng chưa biết đến tốt cùng hắn muốn làm gì. Cho nên phải điều tra thân phận của Lục thị thật cẩn thận.
Có điều Cao Phong đã điều tra rõ chuyện này.
“Thân phận của Lục thị, trước đó ta đã điều tra rồi.”
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày nhìn hắn, ánh mắt của Cao Phong dừng trên người Lục thị: “Nàng ấy cũng là một người đáng thương.”
Lục thị là ngoại thất, nhưng chuyện này không phải là nàng tự nguyện.
Nhà họ Lục vốn cũng là một gia đình giàu có, nếu không đã không có năng lực cho nàng học đàn tỳ bà. Nhưng nàng chỉ là thứ nữ, mẹ nàng di nương của Lục gia, đáng tiếc là, năm Lục thị mười hai tuổi thì bà đã qua đời.
Đương gia chủ mẫu nhà họ Lục đối xử với Lục thị khá tốt, biết nàng thích đàn tỳ bà, còn đặc biệt mời một nữ phu tử về dạy cho nàng.
Lục thị không biết nguyên nhân tại sao Lục phu nhân lại làm như vậy, nhưng Cao Phong lại có thể đoán được. Nào có chuyện phu nhân một gia đình giàu có lại đặc biệt mời phu tử như vậy cho thứ nữ mình? Đàn tỳ bà là công cụ để vun đắp tình cảm, chứ không phải là để luyện tập không biết ngày đêm như công việc chính.
Lục phu nhân rõ ràng có tính toán khác để hãm hại Lục thị.
Lục thị lớn lên ở hậu viện, thiếu kiến thức, hạ nhân hầu hạ bên người đều là người của Lục phu nhân, có một số việc không chỉ dạy cho nàng. Nàng nghĩ rằng Lục phu nhân đối xử với mình rất tốt, ngoại trừ chuyện thỉnh thoảng nàng luyện đàn tỳ bà mệt mỏi muốn nghỉ ngơi sẽ bị vị phu nhân kia nghiêm khắc răn dạy ra, thì từ trước đến nay chưa bao giờ lơ là chuyện ăn mặc của nàng.
Cũng may là ngay khi Lục phu nhân chuẩn bị thực hiện kế hoạch, Lục gia xảy ra chuyện.
Lục gia bị người ta hãm hại, phu thê Lục gia bị người ta vu cáo, tống vào tù.
Toàn bộ Lục gia bị tịch thu, đúng lúc hôm đó đàn tỳ bà của Lục thị bị trục trặc nhỏ, Lục phu nhân cho phép nàng tự mình mang đàn tỳ bà đi sửa.
Lục thị vui mừng vì có thể ra phủ, cũng không nghĩ nhiều tại sao hôm nay Lục phu nhân lại không để hạ nhân trong nhà làm chuyện này, nàng dẫn theo một nha hoàn ra cửa.
Ai biết lúc sắp đến cửa hàng, nha hoàn lại đột nhiên bụng đau chạy đi. Nàng đứng im một chỗ chờ đợi nhưng lại gặp phải một tên dê xồm. Lúc ấy nàng sợ hãi, trực tiếp đá tên dê xồm kia một xước, chạy thật nhanh về nha.
Vừa đến cửa nhà, thì nhìn thấy cảnh tượng cha mẹ bị bắt, Lục phủ bị tịch thu.
Lục thị theo bản năng trốn đi, đợi người đi hết rồi, nàng mới tìm cách hỏi thăm. Kết quả, nhìn thấy đệ đệ đang ẩn núp trong một góc gần Lục phủ.
Đệ đệ Lục thị mới mười tuổi, là nhi tử thân sinh của Lục phu nhân.
Lục đệ đệ được ma ma tâm phúc của Lục phu nhân bí mật giấu đi, đợi đến khi quan binh rời đi, hắn mới lặng lẽ chui ra từ một cái lỗ chó ở Lục phủ.
Tuy Lục thị và đệ đệ không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng tình cảm của hai bọn họ không tồi.
Lục đệ đệ thường xuyên lén chạy đến viện của nàng, nghe nàng đàn tỳ bà, thình thoảng còn mang đồ ăn ngon cho nàng.
Hiện giờ trong nhà xảy ra chuyện, Lục thị cũng chỉ có thể cùng Lục đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau.
Lúc ấy trong thành đang lục soát truy tìm tung tích của bọn họ, nên Lục thị không dám trở về nhà, đành phải dẫn đệ đệ chạy trốn, chạy một đường tới huyện Duyên Đông, cũng chính là huyện thành mà Cố Vân Đông cho thuyền cập bến trước lúc mang thai.
Nhưng lúc tới huyện thành, bọn họ mới phát hiện bạc trên người không đủ dùng.
Lục thị không có tiền bạc, trong túi tiền chỉ có hai khối bạc vụn. Lúc nàng rời khỏi nhà, nàng chỉ định mua mấy món đồ chơi nhỏ. MAyy dich
Thật ra Lục đệ đệ có tiền, lúc hắn bị giấu đi, ma ma tâm phúc đã đưa cho hắn hai tấm ngân phiếu.
Nhưng mệnh giá không lớn lắm, dù sao ma ma kia cũng không lấy được nhiều bạc.
Một đường đến, chưa nói đến việc ăn ở đã không tốn ít tiền rồi, mà tỷ đệ hai người đều chưa từng phải chịu khổ, đặc biệt là Lục đệ đệ, ăn ở đều phải dùng thứ tốt nhất, căn bản là chịu không nổi. Hơn nữa cả hai người đều không nắm rõ chi phí tiêu dùng ở bên ngoài, đợi đến khi Lục thị biết rõ giá cả thì bạc đã tiêu gần hết.
Nếu bọn họ không nghĩ ra cách kiếm tiền thì chỉ có thể ngủ ngoài đường.
Cũng may Lục thị mang theo tỳ bà, không có cách nào, nàng đành phải đi gõ cửa từng gia đình giàu có. Nàng tự cảm thấy mình đã có thể xuất sư, hẳn là có thể dạy vỡ lòng cho mấy bé gái nhỏ tuổi.
Nhưng mà, nàng đã suy nghĩ quá đơn giản.
Nàng tuổi còn trẻ lại không có tên tuổi, căn bản là không có ai muốn thuê nàng.
Cho đến khi…… Gặp Trương lão gia.
Trương lão gia chính là phú thương muốn bao dưỡng nàng làm ngoại thất. Lục thị đàn một khúc trước mặt Trương lão gia, Trương lão gia bị chấn động, động tâm ngay lập tức.
Hắn thấy cuộc sống của Lục thị khó khăn, nên nói thẳng muốn nàng làm ngoại thất của mình.
Lúc ấy Lục thị kinh ngạc, đương nhiên là nàng không chịu, muốn đưa đệ đê đi.
Nhưng Trương lão gia lại sai người chặn bọn họ lại, còn mình thì ngồi một bên trêu đùa hai tỷ đệ bọn họ như mèo vờn chuột, giống như bọn họ chính là đồ chơi trong tay lão.
Ai cũng không nghĩ tới, Lục đệ đệ lại đột nhiên vùng dậy, cầm lấy một cục đá đập vào đầu Trương lão gia.
Trương lão gia bị vỡ đầu chảy máu, hôn mê bất tỉnh.
Hai tỷ đệ Lục thị bị bắt, nhốt vào phòng chất củi.
Chờ đến sau khi Trương lão gia tỉnh lại, việc đầu tiên hắn làm là bắt Lục đệ đệ đi gặp quan.