Chương 1038: Ngoại thất hữu danh vô thực
Đương nhiên Lục thị không chịu, chưa nói tới chuyện bọn họ đang trốn tránh quan phủ, mà chỉ ngay việc hai tỷ đệ bọn họ không nơi nương tựa, một khi bị giải đến quan phủ, chắc chắn sẽ không thể nào bình yên vô sự ra ngoài.
Trương lão gia biết nàng không dám gặp quan phủ, cho nên lão ta cho nàng hai lựa chọn, một là làm ngoại thất của hắn, hai là lấy đá đập vỡ đầu Lục đệ đệ.
Lục thị không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể đáp ứng làm ngoại thất của Trương lão gia.
Sau đó, nàng bị Trương lão gia đưa đến hẻm Đăng Lung.
Lục đệ đệ được Trương lão gia sắp xếp ở chỗ khác, hai tỷ đệ không được gặp mặt nhau.
Lục thị vốn còn cho rằng đây là dấu chấm hết cho cuộc đời của mình, nàng chỉ mong đệ đệ có thể bình an lớn lên, hy vọng tương lai có thể đưa thằng bé thoát khỏi bể khổ
Ai ngờ sau khi làm ngoại thất Lục thị mới biết được, Trương lão gia căn bản không thể giao hợp.
Lão ta thật sự nhìn trúng dáng vẻ và tài nghệ chơi đàn tỳ bà của nàng, cái danh ngoại thất này, chẳng qua cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Nhưng là!!
Cũng chính bởi vì không thể giao hợp mà tính tình lão ta ngày càng trở nên cổ quái đản gắt gỏng. Lão ta không có địa vị, ngày thường lại bị thê tử chèn ép đến không dám phản bác, nhiều năm trôi qua tính tình lão ta bắt đầu vặn vẹo.
Bực bội ở nhà không thể phát tiết, lão ta sẽ đến hẻm Đăng Lung trút giận lên người Lục thị.
Mỗi lần tới, lão sẽ bắt Lục thị đàn cho hắn một khúc. Thường đàn một khúc xong, Trương lão gia sẽ bắt đầu nổi điên, tay đấm chân đá với Lục thị, túm lấy tóc nàng đập vào tường, dùng những từ ngữ ô uế chửi bới, đe dọa nàng nếu như nàng dám phản kháng lão ta sẽ dùng những thủ đoạn này lên người Lục đệ đệ. MAyy dich
Lục thị vốn chẳng thể chống lại sức lực của lão, nghe Trương lão gia nói xong, thì càng không dám có những động tác khác.
Sau khi bị đánh một vài lần, Lục thị chỉ có thể cố gắng che chắn đầu mình, tránh cho bị đánh chết.
Cũng may là Trương lão gia đã lớn tuổi, tinh thần theo không kịp, đánh một trận xong là nghỉ ngơi.
Nhưng ngay cả như vậy, mỗi lần Trương lão gia đến đây, cả người nàng cũng toàn là vết thương mặt mũi bầm dập, rất nhiều lần ngất xỉu suýt chút nữa thì không tỉnh lại.
Điều đáng mừng duy nhất chính là, tần suất Trương lão gia tới không nhiều lắm, một hai tháng mới tới một lần, có khi phải hai ba tháng mới đến.
Lục thi đã từng thử chơi một khúc nhạc nhẹ nhàng, hy vọng có thể giảm bớt sự bạo lực của Trương lão gia, nhưng chỉ vô ích. Sau khi đàn xong một khúc, Trương lão gia lại bắt đầu động thủ như cũ.
Trong lúc Lục thị tuyệt vọng chợ đợi đến một ngày mình sẽ chết trong tay Trương lão gia, thì Cao Phong bị thương đã vô tình xâm nhập vào cuộc sống của nàng.
Lục thị cứu Cao Phong, băng bó vết thương, mua thuốc sắc cho hắn uống.
Sau khi vết thương của Cao Phong lành lại, hắn tình cờ phát hiện trên tay nàng chống chất những vết thương cả cũ lẫn mới. Nếu không phải Trương lão gia muốn giữ thể diện, sợ nàng ra cửa bị người khác nhìn ra manh mối, cho nên không đánh vào mặt nàng thì sợ là Cao Phong đã sớm phát hiện ra rồi.
Lục thị là ân nhân cứu mạng của hắn, Cao Phong không thể mặc kệ nàng. Ban đầu Lục thị còn muốn giấu giếm, thậm chí còn thúc giục Cao Phong mau chóng rời đi, thương thế hắn đã tốt không nên ở lâu. Có điều Cao Phong có rất nhiều phương pháp để ép hỏi ra những chuyện trong quá khứ của nàng, cuồi cùng hắn cùng dò hỏi được chuyện của Trương lão gia.
Lúc ấy Cao Phong chưa nói gì, nhưng ngày hôm sau hắn bỏ lại một câu: “Ta đi cứu đệ đệ của nàng ra, đến lúc đó hai tỷ đệ các nàng mai danh ẩn tích rời khỏi nơi này đi, đây coi như ân cứu mạng ta báo đáp nàng.”
Sau đó, không đợi Lục thị mở miệng, Cao Phong đã rời đi,
Hắn rời đi một thời gian ngắn, đến khi trở về, ánh mắt hắn vô cùng phức tạp, còn lộ ra một tia thương hại, báo cho Lục thị một tin xấu.
Sau khi Lục thị trở thành ngoại thất của Trương lão gia một tháng, Lục đệ đệ đã rời khỏi huyện Duyên Đông.
Lục thị đã không còn thân nhân, chỉ có một người đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau.
Nhưng Lục đệ đệ và nàng không giống nhau. Lúc trước nhà mẹ đẻ của Lục phu nhân là Tề gia có chút thế lực, sau khi Lục gia xảy ra chuyện, người nhà họ Tề lập tức tìm tới, nghĩ mọi cách để cứu cha mẹ Lục gia.
Nhưng họ vẫn chậm một bước, cha mẹ Lục không chịu nổi khổ cực ở trong ngục, đã qua đời.
Mặc dù Tề gia đã giúp Lục gia chứng minh trong sạch, rửa sạch oan khuất, nhưng lại không cứu được mạng sống của nữ nhi mình.
Lục phu nhân đã mất, nhưng đệ đệ Lục gia vẫn còn sống.
Lúc trước ma ma đã dặn dò Lục đệ đệ trốn trong phủ đợi người nhà họ Tề tới, nhưng lúc đó Lục đệ đệ quá sợ hãi nên không nghe rõ, chạy ra khỏi Lục phủ, sau đó lại được Lục thị đưa tới huyện Duyên Đông.
Người nhà họ Tề lần theo manh mối đến huyện Duyên Đông, tìm được Lục đệ đệ, sau đó trực tiếp đưa người đi.
Cao Phong còn nghe được, Lục đệ đệ không có ý định cứu Lục thị đi, hắn cảm thấy việc Lục thị làm ngoại thất đã ném hết mặt mũi nhà họ Lục, cũng làm thanh danh của người đệ đệ này bị liên luỵ, nên đã sớm đơn phương đoạn tuyệt quan hệ với nàng.
Người nhà họ Tề cũng oán trạch Lục thị đã đưa Lục đệ đệ đến nơi quỷ quái này, hại bọn họ mất nhiều thời gian như vậy mới tìm thấy người.
Lục đệ đệ đã được người nhà họ Tề đưa đi từ lâu, Lục thị cứ nghĩ hắn vẫn đang bị Trương lão gia khống chế, cho nên mới chịu đựng để lão ta đánh đập đến suýt chút nữa thì mất mạng, chỉ để giữ tính mạng đệ đệ mình.
Biết được tất cả chân tướng, sắc mặt Lục thị trắng bệch nôn ra một ngum máu, hôn mê bất tỉnh.
Nếu không phải có Cao Phong ở đây, có lẽ Lục thị đã không thể chống đỡ nổi. MAyy dich
Cả người nàng đầy thương tích do bị Trương lão gia đánh, cộng thêm bị nội thương chưa khỏi hẳn, nôn ra máu đã là nhẹ rồi.
Cao Phong chăm sóc nàng một thời gian ngắn, dù sao hắn cũng xuất thân từ thế gia danh y, cho nên nội thương cơ bản hắn có thể trị được, trên người có sẵn thuốc. Được hắn chữa trị, bệnh tình của Lục thị dần dần khôi phục lại.
Nhưng do phải chịu đả kích lớn, nên tinh thần của nàng không ổn định lắm.
Cao Phong lại không giỏi ăn nói, thấy nàng như vậy cũng không phải là cách, thậm chí hắn còn định trói Lục đệ đệ đến trước mặt nàng.
Nhưng bị Lục thị cản lại, nếu hắn đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với nàng, vậy thì cứ cắt đứt đi, không sao cả.
Nàng bây giờ, thật sự không còn vướng bận gì nữa.
Chỉ là, con đường phía trước có chút mờ mịt, không rõ phương hướng.
Đúng lúc này, Trương lão gia tới.
Bây giờ trong tay Trương lão gia không còn nắm giữ nhược điểm của Lục thị, nếu như lão ta lại muốn động tay động chân, Lục thị sẽ không ngoan ngoãn để mặc cho lão đánh nữa.
Huống chi, còn có Cao Phong đang ở đây.
Trương lão gia bị nghẹn uất ở trong nhà, chẳng những không có chỗ phát tiết, lại còn bị đánh đến dở sống dở chết.
Đương nhiên lão ta không cam lòng, muốn quay về tìm người đến xử lý hai người bọn họ.
Nhưng Lục thị lại lấy chuyện lão ta không thể giao hợp để uy hiếp lão, nếu như lão dám tìm bọn họ gây chuyện, nàng sẽ đồn chuyện này ra ngoài.
Lúc này Trương lão gia mới không tình nguyện rời đi, thậm chí còn chẳng thèm lấy lại căn nhà ở hẻm Đăng Lung.
Cao Phong sợ lão ta lại mò đến, nên ở lại với nàng một thời gian, sau khi chắc chắn Trương lão gia không tới nữa, hắn mới qua về phủ Linh Châu.
Kết quả chẳng những bị bằng hữu thân thiết phản bội, mà còn bị trúng độc, hắn đành phải quay trở lại hẻm Đăng Lung.
“Sau đó, thì ta gặp lại các ngài.” Cao Phong thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Thiệu Thanh Viễn: “Nàng cũng coi như là đã cứu ta hai lần. Thật là nàng ấy rất đơn thuần, không phải là người có nhiều tâm tư. Tương lai nếu ta thành thân, chắc chắn sẽ tìm một người như nàng vậy.”