Chương 1039: Lục thị vô dụng
Thiệu Thanh Viễn nghe xong, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Hắn gật đầu: “Một khi đã thế, vậy thì cứ làm theo cách ngươi nói đi.”
Cao Phong thở phào nhẹ nhõm, hai người quay về nhà chính một lần nữa.
Lục thị có chút khẩn trương nhìn nhìn hai người, không biết hai người họ ra ngoài nói chuyện gì, có phải vị Thiệu đại nhân này không tán đồng việc nàng và Cao Phong ở bên nhau không.
Nàng thật sự thích Cao Phong, cũng chỉ có Cao Phong để dựa vào.
Cũng may, sau khi Cao Phong ngồi xuống, hắn mỉm cười với nàng, nói: “Chúng ta đã bàn bạc xong rồi. Tạm thời nàng cứ ở bên này, đợi ta từ phủ Linh Châu trở về, chúng ta sẽ thành thân.”
Lục thị mím môi, cố gắng kiềm chế sự vui mừng, có chút ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
Vừa rồi Cố Vân Đông cũng đã trò chuyện với Lục thị, thấy vậy thì cười nói: “Để ta nói người dọn phòng cho ngươi. Cao Phong, ngươi định khi nào thì xuất phát?”
“Hai ngày sau.”
Lục thị có chút không nỡ, nhiều hơn là lo lắng. Nàng từng nhìn thấy dáng vẻ Cao Phong bị trọng thương nằm thoi thóp, lần đầu tiên hai người họ là người xa lạ, Lục thị không có nhiều cảm xúc, chỉ dốc hết sức cứu người.
Nhưng lần thứ hai, Cao Phong hôn mê bất tỉnh bao nhiêu ngày thì Lục thị sợ hãi hoảng loạn bấy nhiêu.
Bây giờ hắn lại phải mạo hiểm một lần nữa, mà nàng chẳng thể giúp được gì, chỉ có thể thế cầu nguyện cho hắn.
Hai ngày sau Cao Phong rời đi, trước khi đi hắn đưa Lục thị đến Thiệu phủ, Lục thị không có nhiều đồ đạc, chỉ có một cái tay nải và một cái đàn tỳ bà bị ném hỏng trước đó.
Thật ra, ban đầu Lục thị định ở lại trong phủ Tống Đức Giang, cũng đã quen thuộc. Nhưng Tống phủ chỉ có một vị chủ nhân là Tống Đức Giang, lại là nam tử, chung quy cũng không tiện.
Ở Thiệu phủ, ít nhất còn có Cố Vân Đông là nữ chủ nhân.
Hơn nữa Lục thị cùng Cố Vân Đông từ huyện Duyên Đông đến Kinh Thành, cũng khá quen thuộc.
Cao Phong dặn dò Lục thị vài câu xong thì dắt ngựa xoay người, nhanh chóng rời khỏi hẻm Hợp Thái.
Lục thị đứng ở cửa mãi cho đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất mới trở về. MAyy dich
Cố Vân Đông sai người chuẩn bị cho nàng căn phòng ở chỗ tương đối thanh tĩnh, Lục thị rất thích.
Nhưng dù sao cũng ở nhờ nhà người khác, Lục thị có chút bó tay bó chân, hơn nữa nàng cảm thấy cứ ăn ở chùa nhà người ta cũng không tốt lắm.
Nàng tìm đủ mọi thứ để làm, nhưng trong phủ còn có nha hoàn, có một số chuyện không tới phiên nàng ra tay.
Lục thị ngẫm nghĩ một lúc, nhìn thấy cái bụng đang phình ra của Cố Vân Đông, thì muốn đến chăm sóc cho cô. Nhưng nàng vẫn chưa gả chồng, làm sao biết được thai phụ cần phải chú ý cái gì? Nàng cón chẳng am hiểu bằng Đồng Thủy Đào.
Nàng muốn làm chút điểm tâm thật ngon, nhưng kết quả tay nghề lại không được.
Dù sao trước kia nàng cũng là tiểu thư Lục gia, bên người có hạ nhân hầu hạ, chưa bao giờ phải xuống bếp. Sau này làm ngoại thất cho Trương lão gia, bởi vì Trương lão gia có bệnh kín nên không thuê nha hoàn bà tử, Lục thị mới bắt đầu tự nấu cơm.
Khoảng thời gian ngắn như vậy, không cần nghĩ cũng biết, tay nghề nấu nướng của nàng chỉ ở mức ăn được mà thôi. Thức ăn như vậy sao có thể đưa cho Cố Vân Đông ăn được?
So sánh như thế, Lục thị mới nhận ra, bản thân thật vô dụng, chẳng làm được việc gì ra hồn.
Cho nên sau đó, nàng không đến chỗ Cố Vân Đông nữa, dứt khoát ở yên trong viện của mình sao chép kinh phật, cầu phúc cho Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông: “……” Một cô nương chưa tới hai mươi tuổi, mà ngày ngày đều ở trong viện sao chép kinh Phật?
Cô cảm thấy Lục thị cứ như vậy, chẳng những không thể tĩnh tâm được, ngược lại bởi vì không nói chuyện với ai mà trong lòng càng bất an, sẽ càng suy nghĩ nhiều hơn.
Quả nhiên, ngắn ngủi mới bảy tám ngày, cả người Lục thị đã gầy đi một vòng.
Cố Vân Đông cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì không ổn.
Mấy ngày sau, Cố Vân Đông cầm đàn tỳ bà đi tìm Lục thị.
Lúc trước Lục thị từng mang đàn tỳ bà cho thợ thủ công xem, nhưng nó bị hư hỏng quá nặng, cho dù sửa cũng không thể đàn được nữa, nên Lục thị đã cất đàn tỳ bà đi, không lấy nó ra lần nào nữa.
Dù sao cây đàn này cũng đã làm bạn với mình nhiều năm, Lục thị không đành lòng vứt bỏ, nàng để nó ở trong phòng, thỉnh thoảng còn có thể lấy ra nhìn một cái.
Lúc Cố Vân Đông đến viện của Lục thị, Lục thị đang ngồi ngây người ở trong nhà, trước mặt nàng đặt một cuốn kinh phật, nhìn qua có vẻ mới chỉ đọc được hai ba trang thôi.
Cố Vân Đông thầm thở dài, quả nhiên, càng phát ngốc trong nhà nhiều, tinh thần càng bất ổn.
Bước chân của cô nặng nề hơn một chút, Lục thị đột nhiên phục hồi tinh thần, nhìn thấy là cô, thì vội đứng dậy: “Quận chúa.”
Cố Vân Đông nói Đồng Thủy Đào đặt lên cái bàn trước mặt nàng, Lục thị nhìn thấy đàn tỳ bà, hai mắt bắt đầu sáng lên, nhưng lại nhanh chóng tắt ngúm, tầm mắt nàng dừng ở trên người Cố Vân Đông, nói: “Quận chúa mau ngồi đi, sao người lại tới đây?”
Cố Vân Đông ngồi ở phía đối diện nàng, cười nói: “Lúc trước nghe Cao Phong nói, từ nhỏ ngươi đã học tỳ bà, khúc nhạc ngươi chơi rất hay và êm tai, dư âm quanh quẩn. Ta quen biết ngươi lâu như vậy, vẫn chưa được nghe ngươi đàn, không biết có cơ hội thưởng thức một lần không, cũng để cho đứa nhỏ trong bụng ta thưởng thức một chút?”
Lục thị lập tức gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Cố Vân Đông đẩy đàn tỳ bà đến trước mặt nàng, Lục thị thoáng do dự một chút, nhưng vẫn nhận lấy.
Nàng có nghiên cứu về đàn tỳ bà, chỉ cần liếc mắt một cái nàng cũng biết nhạc cụ này được chế tác tinh xảo vô cũng trân quý, thậm chí còn tốt hơn cái đàn của mình một chút.
Lục thj quý trọng khẽ vuốt ve, trên mặt dần dần lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Nàng thử âm một chút, Cố Vân Đông lập tức phát giác khí chất cả người nàng đều thay đổi.
Bộ dạng chán chường ban đầu bị quét sạch hết, cũng khẽ thẳng người lên, trong ánh mắt cũng tràn ngập sự tự tin.
Lục thị do dự, nhìn thoáng qua cái bụng của Cố Vân Đông, trong lòng lập tức nảy sinh một ý tưởng. Nàng đặc biệt chọn một khúc nhạc nhẹ nhàng êm dịu,
ngón tay đặt lên trên dây đàn, khẽ gảy một cái, những nốt nhạc sống động như thật nhẹ nhàng bay ra.
Khúc nhạc du dương vang khắp trong tiểu viện, chậm rãi lan ra ngoài, những người hạ nhân đi qua không nhịn được dừng bước chân lại, cẩn thận lắng nghe một hồi.
Đôi mắt Cố Vân Đông hơi tỏa sáng, tuy cô là người không hiểu biết gì về âm nhạc, thế nhưng cô vẫn có thể nghe ra được một vài ẩn ý trong khúc nhạc. Cảm giác dễ chịu như đang được nằm phơi mình dưới ánh nắng ấm áp, khiến ai cũng không đành lòng cắt ngang.
Bây giờ Cố Vân Đông mới thực sự hiểu ý cảnh nghệ thuật của hai câu thơ “Dây lớn vang dội như mưa bão, dây nhỏ nhẹ nhàng như kể bí mật riêng tư. m cao vang dội hòa nhịp cùng âm nhẹ nhàng, nghe như hạt châu lớn nhỏ rơi trên mâm ngọc” trong bài 《 tỳ bà hành 》.
Thật sự…… Êm tai.
Cố Vân Đông hơi hơi nhắm mắt lại, ngón tay khẽ gõ nhịp trên đùi.
Khi khúc nhạc kết thúc, cô mới mở mắt ra, ánh mắt tỏa sáng vỗ tay, Đồng Thủy Đào đứng phía sau cũng giống hệt cô.
Lục thị vẫn còn đang thẫn thờ, thấy thế vội buông đàn tỳ bà ra, mỉm cười với Cố Vân Đông nói: “Đa tạ quận chúa.”
Nói xong, nàng cúi đầu nhìn đàn tỳ bà: “Lâu rồi ta không đàn hết một khúc nên bây giờ có chút ngượng tay.”
“Đâu có? Ta thấy rất hay.” Cố Vân Đông khen.
Lục thị cười cầm đàn tỳ bà tới: “Cảm ơn.”
Cố Vân Đông lại không nhận lấy, ngược lại đẩy đàn về phía nàng: “Nếu ngươi thích thì cái đàn tỳ bà này ta tặng cho ngươi.”
“Cái gì?” Lục thị ngạc nhiên ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc.