Chương 1040: Cố Vân Đông đề nghị
Hiện giờ Lục thị đã có chút hiểu biết về giá cả ở bên ngoài, đàn tỳ bà cũng không rẻ, cái đàn này còn cực kỳ tinh xảo.
Cố Vân Đông gật đầu khẳng định: “Ngươi không nghe lầm, cái đàn tỳ bà này ta tặng cho ngươi.”
“Nhưng, nhưng, cái này quá quý trọng.”
“Bảo kiếm xứng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân. Nhạc cụ tốt nên đưa cho người phù hợp có thể hiểu nó, ngươi cứ nhận lấy đi. Nếu ngươi thật sự băn khoăn, thì ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.” MAyy dich
Lục thị chớp chớp mắt, vội vàng gật đầu: “Quận chúa cứ việc nói, chỉ cần làm được, ta nhất định sẽ giúp.”
“Ngươi cũng biết, ta mở một cửa tiệm gọi là Tân Minh Các.”
Lục thị gật đầu, đương nhiên là nàng biết, hơn nữa nàng còn nghe nói trà lâu Tân Minh Các là trà lâu nhưng lại không giống với những trà lâu khác. Trà lâu này chỉ chuyên đón tiếp những quý phụ ở Kinh Thành, việc buôn bán vô cùng tốt.
Nàng chưa từng đến đây bao giờ, nhưng cũng biết trong Thiệu phủ có mấy nha hoàn bà tử làm nữ tiểu nhị ở bên đó.
Có vẻ các nàng rất thích làm việc ở đấy, ngày nào cũng cực kỳ vui vẻ ra cửa. Mặc dù mệt mỏi nhưng lúc trở về đôi mắt bọn họ luôn phát sáng.
Cố Vân Đông thấy nàng đã nói đến, thì tiếp tục nói: “Tân Minh các là nơi uống trà nói chuyện phiếm, nên bầu không khí rất quan trọng. Chúng ta cũng đã sắp xếp người chơi đàn ở cửa tiệm để điều tiết bầu không khí, nhưng trước mắt Tân Minh Các chỉ có một người, ngươi cũng biết, không thể nào ngồi chơi đàn cả ngày được, cái khác không nói, ngón tay nhất định sẽ không chịu nổi. Chúng ta cũng muốn tìm thêm một người nữa, nhưng để tìm được người hợp ý mình quá khó khăn. Cho nên……”
Hơn một năm trước, Cố Vân Đông từng lấy mấy cái ly rót đầy nước, dùng đũa gõ một khúc nhạc với tiểu quận chúa trong cửa tiệm.
Lúc ấy cô đã định tìm một người đánh đàn điều tiết bầu không khí trong cửa tiệm, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân nên vẫn chưa thể thực hiện được.
Sau đó, cô có chuyện phải rời đi, cửa tiệm vẫn luôn do Cát thị và Hạ ma ma quản lý.
Cát thị phát hiện một vấn đề, có một vài phu nhân chỉ tới một mình, tìm một góc để thưởng trà, không trò chuyện với ai, thực ra có chút nhàm chán. Sau đó có một vài người tới hỏi bọn họ, có còn biểu diễn ly nước gõ ra âm nhạc không, các nàng muốn nghe.
Hơn nữa, dần dà, trong cửa hàng nhao nhao toàn là tiếng nói chuyện, có chút ầm ĩ, cũng có một số ít phu nhân cảm thấy không thích.
Sau khi bàn bạc với Hạ ma ma, Cát thị lập tức đề cập những ý tưởng của Cố Vân Đông lúc trước trong lịch trình làm việc.
Cuối cùng Hạ ma ma tìm được một cô nương từng chơi đàn cổ trong cung nhạc phường, chiêu mộ nàng tới làm ở cửa tiệm.
Khoan chưa nói, kể từ khi cửa tiệm bắt đầu chơi đàn cổ, bọn họ nhận được nhiều lời khen ngợi như nước thủy triều. Hơn nữa từ lúc tiếng đàn vang lên, tiếng nói chuyện trong cửa hàng cũng giảm xuống đáng kể.
Khách khứa trong cửa tiệm cũng tự giác giảm âm lương, toàn bộ cửa tiệm đều tràn ngập bầu không khí hài hòa lại trang nhã.
Lần trước Cố Vân Đông đã qua nghe thử, quả thực trở nên khác biệt.
Có điều chỉ có mỗi một cô nương chơi đàn, nàng ấy không thể nào gảy đàn liên tục được. Lần trước bởi vì có một khách nhân yêu cầu đàn thêm mấy bản khiến ngón tay nàng ấy bị thương, phải nghỉ ngơi mất mấy ngày.
Tuy nhiên không dễ để tuyển được người giống cô nương đó. Thời buổi này những cô nương có thể mua được nhạc cụ, nếu không phải là nữ nhi nhà giàu có, thì cũng phải là nữ nhi gia đạo sa sút hoặc hậu nhân của tội phạm.
Người trước chắc chắn chỉ tới cửa tiệm làm khách, người sau……Hoặc là cầm nghệ không tốt, hoặc là vẫn còn giữ tư thái thanh cao cảm thấy việc đến trà lâu chơi đàn rất mất mặt. Về phần hậu nhân tội phạm, phần lớn đã bị sung vào Giáo phường rồi.
Lục thị nghe hiểu, nàng kinh ngạc nhìn Cố Vân Đông: "Vì vậy, quận chúa muốn ta tới cửa hàng chơi nhạc?"
“Nếu cô nương không muốn, vậy cứ coi như ta chưa nói.” Chuyện này không thể ép buộc được. Chẳng qua cô nghĩ Lục thị chơi đàn hay như vậy mà lại không muốn thì đáng tiếc.
"Ta bằng lòng, ta đương nhiên bằng lòng." Lục thị vội vàng đứng dậy: "Ta thật sự có thể đi sao?"
Cố Vân Đông ngây người, lúc lâu sau mới hỏi: "Cô nương, cô không ngại thể hiện tài chơi đàn cho mọi người thấy sao?"
Ở chỗ Cố Vân Đông không phân biệt là hạng người gì, nàng ấy kiếm tiền sinh hoạt bằng đôi tay của mình vậy chắc chắn có bản lĩnh. Hơn nữa, phụ nữ cũng có thể ra ngoài tìm việc, bất kể thời đại nào xã hội đều rất thực tế. Ngươi có công việc, có tiền tài thì có sức mạnh, lời nói ở nhà cũng có trọng lượng. MAyy dich
Vì thế cô thấy cảnh nàng ấy cả ngày tinh thần sa sút, trong đầu nghĩ ngợi lung tung mới nghĩ là nàng ấy phải tìm chuyện gì đó để làm. Đúng lúc cửa hàng đang thiếu người, tài chơi đàn của Lục thị lại rất hay, nàng ấy còn rất thích chơi đàn.
Nếu nàng ấy tới Tân Minh Các thì không phải là vẹn cả đôi đường sao?
Nhưng Cố Vân Đông nghĩ như vậy, cô cũng không biết chính xác Lục thị có thật sự bằng lòng hay không. Trong mắt rất nhiều người, đánh đàn trong quán trà là một công việc hầu hạ người ta, là hạ đẳng, không đáng được tôn trọng.
Trước kia Lục thị đúng là ngoại thất, nhưng là bị ép buộc, ngày trước nàng bị dồn đến đường cùng nên mới như vậy. Bây giờ nàng đã có sự lựa chọn và một cuộc sống thoải mái hơn, để nàng lại tiếp tục chơi đàn cho người khác nghe, để người ta chọn qua chọn lại, Cố Vân Đông không chắc chắn nàng ấy có cam tâm tình nguyện hay không.
Nhưng Lục thị rất cam tâm tình nguyện, nàng ấy lắc đầu nói: "Cái gì mà chơi đàn cho người khác? Đã từng trải qua nhiều chuyện như vậy ta còn để ý tới cái gì? Trên đời này, miễn là còn tồn tại, mọi chuyện đều tầm thường."
Nàng ấy không phải người không biết điều, nhiều ít cũng đoán được tâm ý của Cố Vân Đông.
Nàng ấy biết ơn lắm: "Quận chúa, ta biết ngài thấy ta cả ngày thất thần trong viện mới nghĩ cách như vậy. Cảm ơn ngài, ta bằng lòng."
Cố Vân Đông cười nói: "Vậy được, đợi lát ta nói Thủy Đào dẫn cô tới Tân Minh Các xem thử. Mặc dù ngươi nói bằng lòng nhưng vẫn phải xem qua môi trường xung quanh mới được."
Lục thị gật đầu, lần này nàng ấy không từ chối đàn tỳ bà nữa, nàng cẩn thận cất đàn rồi nhanh chóng đi thay quần áo cùng Đồng Thủy Đào ra ngoài.
Cố Vân Đông không đi cùng, bây giờ bụng cô lớn rồi, Thiệu Thanh Viễn luôn phải chạy đi chạy lại cũng không yên tâm, nhất là khi ngồi trên xe ngựa tới những chỗ đông người.
Cô ở nhà đợi, được nha hoàn dìu đi hai vòng sân, lại ăn chút đồ, sau khi ngủ một giấc, Đồng Thủy Đào mới đưa Lục thị quay về.
"Sao rồi?" Cố Vân Đông nói nàng ấy ngồi xuống rồi hỏi.
Hai mắt Lục thị sáng rực, liên tục gật đầu: "Ta muốn đi, ngày mai đi luôn."
"Hài lòng vậy sao?" Cố Vân Đông phì cười.
"Không gạt quận chúa. Trước kia, lúc ta cùng đệ đệ không xu dính túi, ta phải đi gõ cửa từng nhà xin việc. Ban đầu ta còn nghĩ có thể làm nữ phu tử dạy nhạc cho bọn nhỏ nhà người ta. Sau đó phát hiện không dễ ăn. Bèn nghĩ, cho dù là giặt ủi cho người ta cũng được. Chỉ cần có việc cho hai tỷ đệ bọn ta chống đỡ không phải chịu đói, không đến mức không có chốn dung thân. Đáng tiếc, ngay cả như vậy cũng là điều xa xỉ."
Dịch giả: Xin lỗi cả nhà, mấy hôm nay tui ốm nên nghỉ mấy hôm, hôm nay mới ra chương tiếp ạ ^.^