Chương 1041: Bạch Chi Ngôn mất tích.
Nói đến chuyện trước đây, Lục thị có chút bất ngờ: "Ta thấy hiện nay khách nhân đều là phu nhân, tiểu thư nhã nhặn có thân phận tôn quý, bầu không khí lại càng tĩnh lặng, tao nhã. Người làm việc cùng cũng cực kỳ thân thiện."
"Có thể làm việc ở một nơi như vậy ta không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại…rất vui. Hơn nữa, chơi đàn là niềm yêu thích của ta. Bây giờ chuyện yêu thích lại trở thành kế sinh nhai của ta. Ta không nghĩ còn điều gì hạnh phúc hơn thế này, còn cả Ngu cô nương chơi đàn cổ kia, nàng ấy thực sự rất giỏi, ta còn có thể cùng nàng ấy trao đổi ý kiến, ta rất thích.”
Nàng ấy nói thích nhiều lần liên tiếp, thậm chí còn nói một đoạn dài như vậy, người ta có thể tưởng tượng được nàng hài lòng như thế nào.
Cố Vân Đông nhướng mày: "Nếu đã như vậy thì tùy cô nương. Ngày mai ngươi cùng với mấy người A Phù đi tới Tân Minh Các. A Phù cùng với Hạ ma ma sẽ giải thích tình hình. Nếu ngươi không hiểu chuyện gì thì hỏi Hạ ma ma là được."
"Được." Lục thị hít sâu rồi nhanh chóng gật đầu.
Cố Vân Đông nói với nàng ấy vấn đề tiền lương. Lục thị không từ chối. Hiện tại nàng ấy hiểu rất rõ tầm quan trọng của tiền bạc.
Nhưng nàng ấy đang ở Thiệu phủ, sinh hoạt ở nơi này nàng ấy cũng chưa từng nộp một đồng tiền phí.
Cũng may tiền lương của bọn họ cao hơn một chút so với tiểu nhị bình thường, Lục thị đã rất hài lòng.
Cố Vân Đông dặn nàng ấy nghỉ ngơi sớm, quay lại gọi người làm chuẩn bị tốt váy cho nàng ấy mặc rồi không tiếp tục nói thêm nữa, để cho nàng ấy thích ứng trước.
Như vậy, Lục thị đã chính thức trở thành một thành viên mới của Tân Minh Các.
Nàng ấy quả thực rất vui vẻ, khi nàng ấy ở Lục phủ nàng chỉ có thể trao đổi nhạc lý với nữ phu tử. Nhưng thực ra, sau khi học xong, nữ phu tử cũng chẳng còn gì để dạy, có đôi khi nói tiếp cũng không được.
Bây giờ thì khác, trong Tân Minh Các không chỉ có Ngu cô nương mà còn có những vị phu nhân, tiểu thư cũng am hiểu cầm kỳ thi họa.
Có lúc bọn họ cao hứng còn tới đây trải lòng tâm sự.
Lục thị ở Tân Minh Các thu hoạch được rất nhiều, tính tình cũng trở nên cởi mở. Thân hình vốn dĩ gầy gò lại dần tăng cân trở lại.
Cố Vân Đông cũng không quản nhiều, bắt đầu chuyên tâm dưỡng thai, thỉnh thoảng ra ngoài mua sắm.
Cứ như vậy trôi qua nửa tháng, trong phủ đột nhiên nhận được một phong thư.
Là từ phủ Linh Châu gửi tới. Cố Vân Đông cầm phong thư đợi tới lúc Thiệu Thanh Viễn quay về mới mở ra xem.
Nhưng khi nhìn nội dung bức thư, sắc mặt hai người đồng thời trầm xuống.
Bạch Hàng nói, Bạch Chi Ngôn…chạy rồi, mất tích rồi.
Từ sau khi bọn họ tới kinh thành đã viết thư nói người đưa về phủ Linh Châu, nói cho Bạch Hàng biết về thân thế của Bạch Chi Ngôn cùng với thủ đoạn hắn đã làm với Cao Phong.
Bạch Hàng gọi người khống chế Bạch Chi Ngôn trước nhưng cũng không nghĩ tới lúc bọn họ đi tìm thì hắn đã mất tăm mất tích.
Bạch Chi Ngôn mất tích, chỉ có thể nói rõ hắn đã biết bản thân bị lộ, hoặc hắn nghi ngờ mình không an toàn.
Không có tung tích của Bạch Chi Ngôn, Bạch gia tìm tới Tuân tri phủ. MAyy dich
Nhưng Bạch gia không có chứng cứ, cho dù ở phủ Linh Châu bọn họ có thế lực lớn nhưng dù sao Tuân tri phủ cũng là mệnh quan triều đình, Bạch gia không thể trực tiếp ra tay với ông ta, nếu không thì chính là chống lại quyền uy triều đình.
Bây giờ Bạch gia đang tìm kiếm chứng cứ phạm tội của Tuân phủ, nhưng nếu muốn hạ bệ Tuân phủ, chỉ dựa vào chuyện hắn tráo đổi con cháu Bạch gia là không đủ, vậy chỉ có thể coi là chuyện nhà mà thôi. Cho dù kiện lên trên thì Tuân phủ cũng có lý do biện giải để thoát tội.
Vì thế nên bây giờ Bạch gia đổi hướng.
Bạch Hàng cảm thấy chuyện lần trước thuyền bị hải tặc cướp, hơn phân nửa là có liên quan tới Tuân gia và Bạch Chi Ngôn.
Suy cho cùng chuyện thật sự quá trùng hợp. Nếu hải tặc câu kết với Tuân gia vậy chuyện lật đổ Tuân phủ không phải là quá khó.
Bởi vậy nên bây giờ Bạch gia mới hướng tới điều tra chuyện này, tìm chứng cứ bọn chúng cấu kết với nhau.
Bạch Hàng nói mấy người Thiệu Thanh Viễn không cần lo lắng. Bạch gia ở phủ Linh Châu không có vấn đề gì.
Thiệu Thanh Viễn xem xong thư, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
"Bạch Chi Ngôn rốt cuộc đã đi đâu?"
Cố Vân Đông cũng không biết, Tuân gia đứng sau lưng Bạch Chi Ngôn mà bây giờ Tuân gia đang bị Bạch gia theo dõi.
Nếu muốn biết hướng đi của Bạch Chi Ngôn thì phải bắt đầu từ Tuân gia.
Hai người trầm tư suy nghĩ, nhưng nghĩ một lúc vẫn chưa nghĩ ra được gì. Dù sao thì bọn họ cũng không hiểu rõ Bạch Chi Ngôn và Tuân phủ. Hơn nữa, cách phủ Linh Châu quá xa, hiện giờ chỉ có thể trông cậy vào cha mẹ hắn.
Thiệu Thanh Viễn nhét lá thư trở lại phong thư sau đó giao cho Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông tự nhiên bỏ nó vào tay áo và thu vào không gian.
Ngay khi cô chuẩn bị đứng lên thì thấy Đồng Thủy Đào vội vã chạy tới: "Tiểu thư, cô gia, bên ngoài có quan binh tới, nói có chuyện tìm hai người."
"Quan binh?" Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau: "Quan binh gì?"
"Là quan binh thủ thành."
Cố Vân Đông nhíu mày: "Thủ thành? Lẽ nào bắt được đại đương gia hải tặc? Tới tìm chúng ta qua đó hỏi thăm tình hình?"
Thiệu Thanh Viễn cũng không biết, hắn gật đầu với Đồng Thủy Đào: "Bảo hắn vào đây."
“Vâng.”
Đồng Thủy Đào lại vội vã chạy ra, không lâu sau dẫn quan binh đeo kiếm đi vào.
Quan binh kia vừa thấy bọn họ thì vội vàng quỳ gối thỉnh an.
"Ngươi đứng lên đi." Cố Vân Đông thấy hắn phản ứng hơi kỳ quái: "Ngươi tìm bọn ta có chuyện gì sao?"
"Tiểu nhân được người khác nhờ qua đây tìm quận chúa và Thiệu đại nhân." Quan binh kia nói rồi lại bắt đầu đổ mồ hôi, lời nói cũng trở nên lúng túng.
Bộ dạng hắn rõ ràng là trong lòng đang sợ sệt, giống như hai người Cố Vân Đông sẽ trách tội hắn.
Thiệu Thanh Viễn nheo mắt: "Được ai nhờ vả? Nói rõ."
Quan binh kia hồi hộp lau mồ hôi, đáp: "Tiểu nhân canh giữ cổng thành, hôm nay có mấy chiếc xe ngựa đến cổng, xe dừng lại, người trong xe nói là từ phủ Tuyên Hòa tới tìm quận chúa và Thiệu đại nhân."
Phủ Tuyên Hòa?
Thiệu Thanh Viễn trầm giọng: "Tại sao bị chặn?"
"Thì, thì là nghi ngờ bọn họ, bọn họ cùng…"
Thiệu Thanh Viễn bỗng nhiên đứng dậy: "Được rồi, ta với ngươi tới cổng thành xem." Dứt lời, hắn cúi đầu dặn dò Cố Vân Đông: "Nàng ở nhà chờ ta, nếu từ phủ Tuyên Hòa tới, có thể là quen biết chúng ta. Ta đi xem xem đã xảy ra chuyện gì."
"Được, chàng mau đi đi."
Thiệu Thanh Viễn đứng thẳng dậy, nói với Đồng Thủy Đào: "Chăm sóc tiểu thư."
Sau đó nhìn về phía quan binh, vẻ mặt lại trở nên nghiêm trọng: "Dẫn đường."
"Vâng." Quan binh kia lại lau mồ hôi, chắp tay mau mau đi về phía trước.
Chỗ này cách cổng thành khá xa nên đi như vậy rất mất thời gian.
Thiệu Thanh Viễn nói Thiệu Võ lập tức chuẩn bị xe ngựa, gọi quan binh kia cùng ngồi lên. Xe ngựa chạy tới phía trước, hắn mới nhìn vào người quan binh kia, giọng nói trầm lại: "Ngươi kể lại kỹ càng cho ta nghe. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở cửa thành?"