Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1042 - Chương 1042. Thái Gia?

Chương 1042. Thái gia? Chương 1042. Thái gia?

Chương 1042: Thái gia?

Quan binh run bần bật, vốn muốn giả chết nhưng lại không tránh được ánh mắt của Thiệu Thanh Viễn, cũng không giám che nữa mà vội vàng gật đầu.

"Tiểu nhân nói, vừa rồi có một chiếc xe ngựa vào thành, Thiệu đại nhân cũng biết, gần đây cổng thành giới nghiêm, xe ra vào đều phải chặn lại kiểm tra. Lão đại tiểu nhân, lão đại tiểu nhân nói là xe ngựa này trông rất lạ, người ngồi trong xe cũng lạ. Hơn nữa bên người còn đem theo hộ vệ, trông cũng không giống...không giống người tốt. Nghi ngờ bọn họ cấu kết với hải tặc nên mới giữ người lại. Vị phu nhân trong xe ngựa kia nói bọn họ tới kinh thành tìm người thân. Lão đại tiểu nhân không tin nên yêu cầu vị phu nhân kia phải xuất ra giấy chứng nhận..."

Thiệu Thanh Viễn sửng sốt: "Phu nhân?"

"Vâng, vị phu nhân kia chỉ lấy ra chứng nhận hộ tịch và lộ dẫn, lão đại của tiểu nhân không chịu thả người. Sau đó hộ vệ bên cạnh vị phu nhân nhanh trí tìm thấy tiểu nhân. Nói tiểu nhân tới số 90 ngõ Hợp Thái tìm người."

Thiểu Thanh Viễn nghe hiểu, lập tức cười khẩy: "Lão đại các người phải có bạc mới thả người đúng chứ? Chứ sao lại nhìn người lạ mắt từ vùng khác tới đã bắt đầu rút lông cừu rồi hả."

Vị quan binh kia cúi gằm mặt không dám hé mồm nói nửa lời.

Hắn ta cũng rất vô tội, hắn chỉ là nhân vật nhỏ cũng không có bối cảnh gì. Gần đây quan binh có nhu cầu lớn, hắn ta phải nhờ chồng của em con bác vất vả lắm mới có được một chân ở cổng thành. Ngay cả lời nói cũng không có trọng lượng, lá gan lại rất nhỏ, mới làm việc được vài ngày mà thôi.

Ai mà biết hôm nay lại đụng phải chuyện này, từ đầu hắn ta đã không muốn nhúng tay vào.

Lão đại làm ra loại chuyện không có đạo đức nhưng hắn không dám phản bác, hắn không thể đắc tội với những kẻ có hậu thuẫn.

Rõ ràng hắn đứng rất xa nhưng kết quả hạ nhân trên xe ngựa vẫn có thể tìm được hắn giữa chốn đông người như vậy, nói hắn ta đến ngõ Hợp Thái.

Vốn dĩ hắn không muốn tới, hắn không muốn đắc tội với cấp trên.

Nhưng có một câu nói như thế này, có tiền có thể sai quỷ đẩy ma. Người nọ cho hắn ta hai lượng bạc. Hắn nghĩ, hay là chạy ào qua đó, cũng không phải chuyện to tát gì. Hắn cũng hiểu người trên xe ngựa này rất xúi quẩy, người ta cũng không phải người xấu chứ nhỉ?

Ai mà biết tới ngõ Hợp Thái tìm được vị trí mới phát hiện trước mặt lại là Thiệu phủ của Thiệu đại nhân Thiệu Thanh Viễn.

Thiệu phủ??

Quan binh này tốt xấu gì cũng là người kinh thành, cái tên Thiệu đại nhân và Vĩnh Gia quận chúa gần đây đang được chú ý. Ai mà chẳng biết tiếng tăm của bọn họ? Ai không hiểu xuất thân và bản lĩnh hiện giờ của bọn họ chứ?

Quan binh lúc đấy chỉ muốn chạy nhưng hết lần này đến lần khác lại bị người gác cổng phát hiện, chỉ có thể bất chấp bước vào.

Quả nhiên ở bên trong Thiệu phủ chính là Thiệu đại nhân và Vĩnh Gia quận chúa. Cuối cùng hắn cũng mất hết hy vọng.

Nghĩ vậy, quan binh kia nhanh chóng chìa hai lượng bạc ra, nói nhỏ: "Thiệu đại nhân, đây là bạc vị phu nhân kia đưa cho tiểu nhân. Tiểu nhân, tiểu nhân đưa lại cho ngài."

Thiệu Thanh Viễn nghe xong, nhìn bạc không biết nói gì. Có tiền có thể sai khiến ma quỷ. Cái gọi là có tiền chỉ là...hai lượng bạc? Ngươi cũng dễ bị mua chuộc thật đấy.

"Ngươi cầm lấy đi. Nếu đã tới đây thông báo cho bọn ta rồi thì coi như đây là lộ phí."

Quan binh kia do dự một chút lại cẩn thận liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn rỗi vẫn cất tiền đi.

Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới hỏi: "Đứng đầu các người là ai?"

"Đứng đầu chúng tiểu nhân là công tử Thái gia."

“Thái gia?” MAyy dich

"Là, là người nhà Thái đại nhân Thái Tân." Quan binh kia nghĩ, nói như vậy, Thiệu đại nhân phải biết chứ? Thái đại nhân này còn cao hơn Thiệu đại nhân một bậc.

Thiệu Thanh Viễn nghe vậy hai con ngươi sáng rực lên, Thái gia? Thái Tân đại nhân?

Hắn nghĩ, hắn biết là ai rồi, đúng là định mệnh.

Cái người Thái Tân này, Thiệu Thanh Viễn không quen nhưng phu nhân của hắn ta thì hắn biết.

Thiệu Tuệ vợ của Thái Tân chính là em gái của Thiệu Âm mẹ hắn. Cũng là ngũ cô nương của Hoài Âm Hầu phủ, con gái của Cam thị.

Trước kia lão phu nhân bị kích động ngất xỉu chính là do Thiệu Tuệ này đặc biệt chạy tới nói xằng nói bậy trước mặt bà ấy.

Nói ra thì, cuộc sống hiện tại của Thiệu Tuệ tốt hơn so với hồi còn ở Hoài Âm Hầu phủ, chồng bà ta hiện tại là hàng tứ phẩm chịu sự quản lý của Lễ bộ. Tuy nói Lễ bộ là một nơi nhàn hạ nhưng chức quan ở nơi ấy không phải ai cũng có thể bắt nạt.

Hồi trước, lúc Thiệu Tuệ xuất giá, lão Hầu gia còn đang tại thế bà ta là đứa con được lão Hầu gia yêu quý nhất, lại có mẹ là Cam thị được sủng ái như vậy. Bởi thế, tuy bà ta là thứ nữ nhưng lại được gả vào gia đình không tồi chút nào.

Hơn nữa, gả qua đó lại còn sinh được con trai nên địa vị ở Thái gia cũng cực kỳ vững chắc.

Tuy nói rằng sau khi lão Hầu gia qua đời Thiệu Tuệ không có cha ruột nương tựa, Thái Tân cũng nạp thêm vài tiểu thiếp nhưng vì từng sinh được con trai nên không ai có thể lay chuyển được địa vị của Thiệu Tuệ.

Cho nên hiện giờ người quan binh ở cổng thành đang ngăn cản muốn nhân cơ hội kiếm bạc chính là con trai của Thiệu Tuệ, Thái Văn Khiêm?

Nghiêm túc mà nói bọn họ còn là anh em họ.

Thiệu Thanh Viễn cười khẩy, quan binh ngồi bên cạnh rụt cổ lại không dám ho he.

Rất nhanh xe ngựa đã chạy tới cổng thành, còn chưa tới nơi quan binh kia đã vội vã mở miệng: "Dừng, dừng ở đây đi. Thiệu đại nhân, trên có già dưới có trẻ, tiểu nhân không dám mạo phạm Thái đại nhân. Để tiểu nhân xuống đây trước, ngàn vạn lần xin ngài đừng nói với tiểu Thái đại nhân là tiểu nhân báo tin."

Thiệu Thanh Viễn: "…" Nếu đã sợ như vậy, ngươi còn dám vì hai lượng bạc chạy đến Thiệu gia sao?

Hắn khoát tay: "Được rồi, mau lui đi."

"Vâng vâng, tiểu nhân cáo lui." Quan binh kia lập tức từ trên xe ngựa lặng lẽ chuồn mất, trước khi đi chỉ vào hướng nào đó: "Thiệu đại nhân, ở ngay góc tường thành bên kia, đó là những người bị tiểu Thái đại nhân chặn lại."

Thiệu Thanh Viễn nhìn theo hướng ngón tay hắn ta chỉ. Cách khá xa, hắn chỉ thấy mấy người bên ngoài xe ngựa.

Nhưng Thiệu Thanh Viễn không quen mấy người này.

Thấy quan binh kia đi xa, Thiệu Thanh Viễn mới bước xuống xe ngựa, đi thẳng tới góc kia.

Gần tới nơi, hắn mới thấy hai gương mặt quen thuộc, gương mặt thoáng hiện sự ngạc nhiên.

Thiệu Thanh Viễn lập tức nhanh chóng bước tới. Mắt thấy đã tới nơi thì một người phía trước chặn lại: "Này, ngươi chờ chút, xin hỏi ngươi là ai vậy? Ở đây không thể đi lung tung, không biết sao?"

Thiệu Thanh Viễn nhìn quan binh chặn mình phía trước: "Ngươi là Thái Văn Khiêm?"

"Ngươi tìm tiểu Thái đại nhân sao? Đại nhân đang điều tra người khả nghi, lát nữa mới rảnh."

Thiệu Thanh Viễn nheo mắt chỉ vào phía góc: "Ngươi nói người khả nghi là bọn họ sao?"

"Liên quan gì tới ngươi? Hỏi nhiều làm gì hả, không cần hỏi vớ vẩn, quan phủ làm việc, cẩn thận xem ngươi khả nghi sẽ bắt cả ngươi đấy. Không có việc gì thì đi mau."

Thiệu Thanh Viễn đứng im tại chỗ: "Xin lỗi, chuyện này thực sự có liên quan tới ta. Đúng lúc ta có quen bọn họ, bọn họ tới để tìm ta."

Quan binh sửng sốt, nhìn mấy chiếc xe ngựa đằng sau rồi lại nhìn Thiệu Thanh Viễn.

Bình Luận (0)
Comment