Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1043 - Chương 1043. Dương Liễu Và Khả Khả Tới.

Chương 1043. Dương Liễu và Khả Khả tới. Chương 1043. Dương Liễu và Khả Khả tới.

Chương 1043: Dương Liễu và Khả Khả tới.

Thiệu Thanh Viễn hỏi: "Bây giờ ta có thể đi được chưa? Nếu tiểu Thái đại nhân nhà các người có hỏi có thể trực tiếp hỏi ta. Xem xem ta có phải người khả nghi các ngươi đang tìm kiếm hay không."

"Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?"

Thiệu Thanh Viễn không để ý tới hắn nữa, nhanh chóng đi tới phía góc.

Quan binh phía sau muốn nói gì đó nhưng lại ngại. Xem ra người này không giống dân chúng bình thường nhỉ?

Người bình thường gặp quan binh đều có thái độ rất tốt. Chỉ những người có thân phận đặc biệt mới có khí chất như vậy. Nhất là người này, nghe khẩu khí nói chuyện chẳng những không để hắn ta vào mắt mà ngay cả tiểu Thái đại nhân cũng không thèm để ý.

Quan binh nghĩ đi nghĩ lại sau đó vẫn vội vàng đuổi theo.

Thiệu Thanh Viễn đi tới chỗ trong góc, vừa hay nghe thấy Thái Văn Khiêm lạnh lùng quát tháo mấy người: "Ta đã nói rồi, nếu các người không thể chứng minh bản thân trong sạch vậy thì theo ta về nha môn một chuyến. Ta nói cho mà biết, chuyến đi nha môn này sẽ không dễ dàng gì đâu."

Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, nếu không muốn đi nha môn thì nôn tiền ra.

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, đúng lúc người trên xe ngựa nhìn thấy hắn, lập tức sáng mắt lên. Bóng người nhỏ bé nhảy xuống xe ngựa chạy tới chỗ hắn. MAyy dich

"Tỷ phu." Bóng người nhỏ bé khẽ động, sắc mặt Thái Văn Khiên khẽ động, cũng không để ý xem miệng cô bé nói gì, lập tức rút đao bên hông: "Đừng hòng chạy."

Nói xong thanh đao xoẹt ngang thân hình nhỏ bé trước mặt. Ai ngờ vừa mới vung được nửa đường, phía sau đột nhiên bị một cú đá đạp tới.

Dù sao Thái Văn Khiêm cũng là người của quân đội triều đình, vẫn có bản lĩnh, khi cảm nhận được thì sắc mặt đại biến, nhanh chóng xoay người, ôm thanh đao trước ngực.

Nhưng vẫn chậm, một chân đạp lên đao của hắn, dùng sức rất lớn, hắn ta cũng lảo đảo lui về phía sau mấy bước, cuối cùng đặt mông ngồi xuống đất.

Thiệu Thanh Viễn thuận thế bế tiểu Khả Khả đứng dậy, nói: "Có sao không?"

"Không sao, không sao, giật cả mình." Tiểu Khả Khả vỗ vỗ ngực, cô bé thấy Thiệu Thanh Viễn rất vui vẻ mới vội vàng chạy tới.

Chẳng ai ngờ một đại nam nhân như Thái Văn Khiêm lại trực tiếp rút đao động thủ với tiểu hài tử.

Dương Liễu trên xe ngựa cũng thở phào nhẹ nhõm, mau chóng chạy tới chỗ Khả Khả: "Có sợ không?"

"Hồi nãy con sợ nhưng bây giờ hết rồi." Khả Khả vỗ vai Dương Liễu, an ủi bà: "Mẹ, mẹ yên tâm, có tỷ phu ở đây mà."

Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía Dương Liễu: "Mẹ, sao mọi người lại tới đây?" Hắn nói rồi lại quay đầu nhìn, không thấy Cố Đại Giang thì hơi ngạc nhiên.

"Không phải nhận được tin của bọn con là Đông Đông có thai sao? Ta lo lắng nên…"

Dương Liễu còn chưa nói xong, Thái Văn Khiêm bên kia đã được thuộc hạ đỡ dậy, bực tức chỉ vào bọn họ: "Các ngươi thật to gan, dám động thủ chống lại mệnh quan triều đình. Lại còn nói không cấu kết với hải tặc sao? Người đâu, bắt bọn chúng lại cho ta."

Thái Văn Khiêm đỏ bừng mặt cầm thanh đao run rẩy.

Dương Liễu lập tức căng thẳng, nhỏ giọng hỏi Thiệu Thanh Viễn: "Thanh Viễn, có phải bọn ta gây phiền phức cho con rồi không?"

"Không sao." Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: "Mẹ, tạm thời mọi người ở bên cạnh nghỉ ngơi trước, ở đây giao cho con. Có chuyện gì chờ giải quyết xong xuôi mọi việc đã rồi về nhà nói sau."

"Được, con cẩn thận đấy."

Dương Liễu dắt theo Khả Khả lùi về phía sau lưng của Thiệu Thanh Viễn. Những hộ vệ hộ tống hai mẹ con Dương Liễu đến kinh thành dần dần vây quanh bọn họ, Thiệu Song Thiệu Toàn cũng ở trong đó, đứng bên cạnh Thiệu Thanh Viễn: "Công tử."

"Ừm." Thiệu Thanh Viễn khẽ gật đầu một cái, cuối cùng ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Thái Văn Khiêm.

Thái Văn Khiêm dẫn theo mấy tên quan binh muốn đối phó với bọn họ, không ngờ khi hắn vừa mới chuẩn bị động thủ, đột nhiên sau lưng có một người kéo hắn lại, người đó có chút vội vàng nói: "Tiểu Thái đại nhân, đây, đây là Thiệu Thanh Viễn."

"Thiệu cái gì?" Thái Văn Khiêm nhíu mày.

Người nọ liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn, lặp lại một lần: "Thiệu Thanh Viễn, Thiệu đại nhân, chính là cháu của vị thần y kia, là người phòng bệnh đậu mùa cho nhị hoàng tử, người được Hoàng thượng coi trọng, là vị Thiệu đại nhân vừa được thăng quan gần đây."

Vừa nghe nói như thế, sắc mặt Thái Văn Khiêm lập tức thay đổi: "Ngươi chắc không?"

"Ta chắc chắn, ta đã gặp qua hắn, hình như hắn còn có quan hệ rất tốt với quận vương gia nữa."

Tay cầm đao của Thái Văn Khiêm khẽ buông lỏng, hắn nhìn Thiệu Thanh Viễn, cuối cùng chỉ có thể thầm cắn môi, mỉm cười, tiến lên nói: "Thì ra là Thiệu đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, không biết Thiệu đại nhân tới đây có việc gì?" MAyy dich

"Tới đón người." Thiệu Thanh Viễn lạnh lùng nhìn hắn.

Thái Văn Khiêm liếc nhìn đám người Dương Liễu đang đứng ở phía sau Thiệu Thanh Viễn, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt hắn vẫn tỏ vẻ vui mừng như cũ, hỏi: "Thiệu đại nhân quen biết bọn họ sao?"

"Đây là nhạc mẫu của ta, đây là em gái của vợ ta." Thiệu Thanh Viễn híp mắt: "Mẹ và em gái của ta chỉ là phụ nữ tay trói gà không chặt, các nàng vào kinh để tìm chúng ta, chẳng biết rốt cuộc bọn họ đã phạm phải tội gì, vậy mà lại khiến cho Thái đại nhân muốn bắt giữ bọn họ, còn tuyên bố muốn đưa họ đến phủ nha hỏi tội. Thậm chí, Thái đại nhân còn chĩa mũi đao vào em gái nhỏ tuổi của ta, muốn chém chết người sao??!"

Đồng tử của Thái Văn Khiêm co rụt lại, nhạc mẫu? Em gái của vợ?

Vợ của Thiệu Thanh Viễn không phải là vị vừa lập được công lớn, là tâm phúc lập được nhiều công lớn trước mặt mấy vị đại lão trong nội cung hôm nay sao? Người phụ nữ này và đứa bé kia vậy mà lại là mẹ và em gái của Vĩnh Gia quận chúa?

Điều này sao có thể? Thái Văn Khiêm đã cẩn thận cân nhắc qua rồi mới ra tay với hai người kia đấy.

Hắn đã xem xét xe ngựa của đám người Dương Liễu, chỉ thấy dính đầy bụi bặm, đường xa mà đến, vừa nhìn đã biết không phải là người ở kinh thành này.

Tuy người hộ tống bọn họ không ít, nhưng nhìn cũng không phải là người quen thuộc với kinh thành.

Phản ứng đầu tiên của Thái Văn Khiêm chính là đám người này vào kinh thành để tìm thân thích, kiếm nơi nương tựa, hoặc đến làm khách.

Nhưng, nếu người thân của các nàng là quan lại quyền quý, thế thì chủ nhà phải phái người hầu ở cửa thành đón người rồi chứ. Nhất là trong thời buổi rối loạn như hiện tại, đương nhiên càng phải sai người đón ở nơi đây từ sớm rồi mới đúng.

Nhưng đám người này chưa vào cửa thành đã bắt đầu nghe ngóng tình huống bên trong thành rồi. Vừa nhìn đã thấy đám người này không hiểu rõ thế cục hiện tại ở kinh thành.

Người như vậy, cho dù là tìm thân thích, vậy người thân cùng lắm chỉ có thể là thương gia không có địa vị gì. Đối với Thái Văn Khiêm mà nói, đây chính là con dê lớn màu mỡ.

Ai ngờ được, các nàng lại là mẹ và em gái ruột thịt của Vĩnh Gia quận chúa chứ???

Quận chúa và Thiệu đại nhân này rốt cuộc bị gì vậy? Người thân đến cũng không đề cập, không nói trước một tiếng?

Lúc này Thiệu Thanh Viễn đang hỏi tội, Thái Văn Khiêm cũng có chút luống cuống, hắn vội vàng giải thích: "Hiểu lầm hiểu lầm rồi, Thiệu đại nhân, đây là hiểu lầm thôi. Ta rút đao ra chỉ muốn hù dọa nàng một chút, không muốn chém người. Ta cũng không biết các nàng là người nhà của quận chúa, chỉ là nhìn thấy các nàng đường xa mà đến, mới đặt ra vài câu nghi vấn thôi, đây quả thật là hiểu lầm."

Bình Luận (0)
Comment