Chương 1044: Xin lỗi, nhìn lầm rồi
Thiệu Thanh Viễn ra vẻ bừng tỉnh: "Hiểu lầm? Thì ra là hiểu lầm, ra là ta đã trách lầm tiểu Thái đại nhân."
Thái Văn Khiêm liên tục gật đầu: "Không có việc gì, không có việc gì, giải thích rõ ràng là tốt rồi, vừa nãy ta cũng làm tiểu cô nương sợ hãi, ta sẽ cho người mua túi bánh ngọt, bồi tội với phu nhân và tiểu cô nương."
Nói xong, hắn nhanh chóng đưa cho quan binh bên cạnh hai khối bạc vụn, nói người đó đến cửa hàng bánh ngọt lâu đời gần đây mua bánh ngọt loại tốt nhất.
Thiệu Thanh Viễn thấy thế không nói gì, chỉ khẽ xoay người nói với Khả Khả: "Đây chỉ là hiểu lầm, vị tiểu Thái đại nhân kia không cố ý đâu." Giọng điệu mang theo sự trấn an, giống như như hắn thật sự có ý định bỏ qua việc vừa nãy, tất cả mọi người đều vui vẻ với nhau. MAyy dich
Khả Khả trừng mắt nhìn, tại sao cô bé lại cảm thấy vẻ mặt của tỷ phu, có chút... quái dị thế nhỉ?
Suy nghĩ của Khả Khả vừa dứt, đột nhiên lại thấy Thiệu Thanh Viễn quay người, bất thình lình đạp một chân ra ngoài.
"Ah..." Tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, một bóng người bay thẳng ra ngoài.
Tất cả quan binh và dân chúng ở cửa thành đều khựng lại trong một lúc, thoáng có chút kinh ngạc nhìn Thái Văn Khiêm 'Bộp' một tiếng, bị đạp bay ra ngoài té lăn trên mặt đất.
Sau đó, mọi người đều sững sờ quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn đầu sỏ gây tội.
Có hai tên quan binh thông minh, nhanh chóng vội vàng chạy đến đỡ Thái Văn Khiêm dậy, hắn che ngực khó chịu ho hai tiếng, hai con ngươi đỏ lên, phẫn nộ nhìn Thiệu Thanh Viễn: "Thiệu đại nhân, ngươi làm gì vậy?"
"Ah, xin lỗi, vừa rồi lúc ta đưa lưng về phía ngươi, đột nhiên thấy một tia sáng lóe lên, ta nghĩ rằng có người muốn gây bất lợi cho chúng ta, nhất thời vội vàng, phản xạ có điều kiện nên mới đạp một chân về phía tia sáng đấy. Đều là hiểu lầm thôi, ta cũng quên mất ánh sáng ấy là ánh sáng từ đao trong tay tiểu Thái đại nhân lóe ra ngoài."
Mọi người: "..." Nhìn về phía đao của Thái Văn Khiêm vừa mới rút ra còn chưa kịp cắm vào vỏ.
Thế này, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, xác thực rất dễ dàng bị lóe sáng đấy.
"Ngươi..." Thái Văn Khiêm như muốn nứt mắt ra, không dám tin nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn cảm thấy rất vô tội, nhìn nhìn hai bên trái phải rồi hỏi: "Vừa rồi ta nói đúng tình hình thực tế quá rồi còn gì?"
Thiệu Toàn lập tức gật đầu: "Đúng vậy, xác thực là có một tia sáng hiện lên, suýt chút nữa ta cũng định ra tay, đây là phản ứng bản năng của người luyện võ."
"Tiểu Thái đại nhân, ngươi để lộ lưỡi đao trước mặt mọi người, đúng thật là dễ dàng khiến người khác nhầm lẫn đấy." Thiệu Song cũng phụ họa.
Thái Văn Khiêm trừng to mắt, được người đỡ dậy nhưng hắn lại nhìn chằm chằm vào Thiệu Thanh Viễn: "Thiệu đại nhân cố ý sao?"
"Ta vừa nói, nhìn lầm rồi!!" Thiệu Thanh Viễn mặt không cảm xúc mở miệng nói tiếp: "Giống như việc tiểu Thái đại nhân hiểu lầm hài tử nhà chúng ta muốn chạy trốn cho nên mới rút đao ra mà thôi."
Quan binh ở cửa thành liếc nhau một cái, không ai dám nói chuyện. Không có cách nào, một người là lão đại, một người là Thiệu đại nhân, ai cũng không thể đắc tội.
Thái Văn Khiêm rất muốn xông lên đánh Thiệu Thanh Viễn, nhưng sức đạp của Thiệu Thanh Viễn lúc nãy không hề nhẹ, hắn vừa cử động một chút, ngực đã có cảm giác đau thấu tâm can.
Thiệu Thanh Viễn thấy thế, vô cùng tốt bụng hỏi thăm: "Tiểu Thái đại nhân thoạt nhìn bị thương không nhẹ, trùng hợp thật, ta là đại phu, tiểu Thái đại nhân có cần ta xem giúp không?"
"Không, cần!" Thái Văn Khiêm nghiến răng nghiến lợi đáp.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Nếu đã thế, vậy chúng ta cáo từ trước."
Lúc này Thiệu Thanh Viễn cũng không có thời gian ở đây dây dưa cùng bọn chúng. Dương Liễu và Khả Khả đã ở chỗ này một lúc khá lâu rồi, cũng rất mệt mỏi. Thời gian hiện tại không còn sớm, Vân Đông đang ở trong nhà chờ bọn họ trở về.
Cho nên, Thiệu Thanh Viễn cũng không để ý tới Thái Văn Khiêm đang phẫn nộ không thôi, hắn nói với Dương Liễu: "Mẹ, lên xe ngựa trước đi, chúng ta về nhà."
Lúc này Dương Liễu gật đầu: "Được." Nói xong, bà nắm tay Khả Khả lên xe ngựa, những người khác cũng về lại vị trí riêng của mình, rất nhanh đã điều khiển xe ngựa đi về phía trước.
Thiệu Thanh Viễn khẽ gật đầu với Thái Văn Khiêm: "Tiểu Thái đại nhân, cáo từ."
Nói xong, không chờ hắn đáp lại, Thiệu Thanh Viễn đã quay người đi. MAyy dich
Đi vài bước vừa lúc nhìn thấy quan binh đi mua bánh ngọt lúc nãy quay về, tên quan binh kia có hơi sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thiệu Thanh Viễn duỗi tay về phía hắn: "Đưa cho ta."
Theo bản năng, quan binh kia đưa bánh ngọt cho hắn. Thiệu Thanh Viễn nhận lấy rồi đi đến bên cạnh xe ngựa, nói với tiểu cô nương: "Khả Khả, bánh ngọt này chúng ta không cần, lát nữa muội muốn ăn cái gì, tỷ phu sẽ dẫn muội đi mua."
Tiểu cô nương thò đầu ra ngoài, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ." Tuy cô bé cũng tò mò về hương vị của bánh ngọt trong cửa hàng lâu đời ở kinh thành, nhưng bánh này là do người xấu kia mua, nàng không thèm ăn.
Nếu ăn hết, chứng tỏ đã tha thứ cho gã xấu xa này.
Nhưng người xấu này cố ý giày vò bọn họ lâu như vậy, còn muốn đánh bọn họ, lại còn không đưa bạc bồi thường, cô bé không muốn tha thứ cho hắn ta đâu.
Thiệu Thanh Viễn mỉm cười: "Ngoan."
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua Thái Văn Khiêm đang dè chừng hắn, khóe miệng cong lên rồi đưa túi bánh ngọt kia cho ăn mày bên vệ đường: "Tặng thứ này cho các ngươi, của cửa hàng bánh ngọt lâu năm, mùi vị không tệ."
Hai tên ăn mày sững sờ, không ngừng tạ ơn Thiệu Thanh Viễn, sau đó vội vã cầm bánh ngọt rồi bỏ chạy.
Thái Văn Khiêm nhìn hết cảnh này vào trong mắt, hắn vốn đang tức giận, hiện tại lại bị làm cho tức đến mức phun ra một ngụm máu tươi.
"Thiệu Thanh Viễn, Thiệu Thanh Viễn." Thái Văn Khiêm khẽ lau khóe miệng, mắt long sòng sọc lộ vẻ giận dữ: "Ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không để cho ngươi yên đâu."
Chỉ là một tên quan ngũ phẩm mà thôi, ở nơi mà quan nhất phẩm nhị phẩm đi đầy đường như kinh thành này, hắn cũng dám hung hăng càn quấy như thế, còn dám đánh hắn ta. Thực sự cho rằng hiện tại được sủng ái, có thể không kiêng dè gì hết sao? Đắc ý trong nhất thời, tương lai sẽ trả một cái giá cực kỳ đắt.
Hắn sẽ không dễ dàng tha cho Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sau lưng như muốn đốt xuyên qua lưng hắn. Hắn nở nụ cười nhạo, nói với Thiệu Võ bên cạnh: "Ta nhớ, vụ án truy bắt cướp biển hiện giờ là do Triệu chỉ huy sứ phụ trách, đúng không?"
Thủ vệ ở kinh thành được điều động bởi binh mã cửu thành, nhưng những kẻ như Thái Văn Khiêm này chủ yếu là điều tra cướp biển, hắn và thủ vệ ở kinh thành có chức vị khác nhau, cho nên người lãnh đạo trực tiếp cũng khác nhau.
Thiệu Võ gật đầu: "Đúng thật là do Triệu chỉ huy sứ phụ trách, công tử, người muốn. . . Lấy mất chức của Thái Văn Khiêm sao?"
"Đúng."
"Thế này, có lẽ không được tốt lắm đâu? Nếu để cho người khác nghĩ là chúng ta với tay quá dài, sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào công tử đấy. Hơn nữa, Thái Văn Khiêm dù sao cũng là anh em bà con của công tử." Nếu tương lai nhận thân rồi, người ngoài cũng biết, khẳng định sẽ nói nội bộ phủ Hoài m Hầu không yên.
"Chuyện này làm sao có thể xem là với tay quá dài được? Thái Văn Khiêm ngăn người ở cửa thành, xảo trá vơ vét tài sản chắc chắn không phải lần đầu tiên, loại như hắn còn cần phải nói sao, nếu đụng phải cướp biển thật sự, cho đủ bạc, biết đâu được hắn ta cũng sẽ dẫn chúng trốn thoát? Ta đang vì dân trừ hại, gặp phải chuyện có ảnh hưởng đến xã tắc quốc gia, gây nguy hại cho an toàn dân chúng thế này, ta thân là quan ở Hình bộ, cống hiến cho triều đình, đây là chức trách của ta."
Thiệu Võ: ". . ." Hắn cảm thấy công tử ở chung với phu nhân lâu rồi, da mặt cũng ngày càng dày thêm, khả năng trợn mắt nói lời bịa đặt lại tăng thêm rồi.