Chương 1045: Sợ mang đến phiền toái cho Vân Đông
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn hắn, giọng nói thấp hơn vài phần, lại nói thêm hai câu: "Cũng là vì an toàn của Thiệu gia, mục tiêu lần trước của bọn cướp biển là chúng ta, nếu như để Thái Văn Khiêm dẫn dắt bọn chúng, e rằng chúng lại đến tìm chúng ta gây phiền phức."
Huống hồ, hắn không gây phiền toán cho Thái Văn Khiêm thì thôi, trải qua vụ việc lần này, Thái Văn Khiêm nhất định sẽ ra tay đối phó hắn. Cho dù là anh em bà con thì thế nào, hắn động thủ, người ngoài sẽ chỉ cho rằng đây là vấn đề của phủ Hoài m Hầu.
Mẹ của Thái Văn Khiêm là Thiệu Tuệ, lần trước còn suýt làm bà ngoại gặp chuyện không may, món nợ này, hắn vẫn còn nhớ đấy. MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn đã nói như thế, khuôn mặt của Thiệu Võ lập tức nghiêm túc thêm vài phần: "Ta hiểu rồi công tử, vậy chúng ta phải làm thế nào?"
Triệu chỉ huy sứ, cũng không nghe theo bọn họ đâu.
Thiệu Thanh Viễn mỉm cười: "Ta tính toán xong rồi, trở về rồi hãy nói."
Dứt lời, hắn ngồi lên càng xe của xe ngựa chở Dương Liễu, cách một lớp ngăn cách bằng vải, hắn hỏi người bên trong: "Mẹ, tại sao mọi người lại đến đây? Vì sao không gọi người chuyển lời trước cho chúng con, để bọn con ra cửa thành đón mọi ngươi."
Dương Liễu đáp: "Lần trước các con gửi thư nói Vân Đông có thai, chẳng phải mẹ đã tranh thủ thời gian đến sao? Chỉ là mẹ quá nóng lòng, chờ không được nên không gửi tin trước cho các con mà xuất phát luôn."
Thiệu Thanh Viễn: "Mấy hộ vệ hộ tống mọi người đến đây là?"
"Có mấy người là tiêu sư trong tiêu cục chỗ chúng ta, còn có mấy vị hộ vệ do Đái đại nhân phái tới."
Việc bọn họ muốn đến kinh thành, Đái tri phủ cũng biết, hiện giờ nhà bà cũng không phải là gia đình bình thường, hơn nữa hai nhà vốn có quan hệ tốt nên ông ấy cho mượn vài người hộ tống cả đoàn người vào kinh.
Hơn thế nữa, trước lúc khởi hành, Đái phu nhân cũng đã nói kỹ về tình huống ở kinh thành cho bà biết.
Những việc khác Dương Liễu không nhớ rõ lắm, nhưng có một điều bà rất rõ ràng, đó chính là trong kinh thành có nhiều quý nhân, làm cái gì cũng phải thận trọng từ lời nói cho đến việc làm, nhất là một vài quan to hiển quý có quan hệ rắc rối phức tạp.
Cho nên lúc vừa đến kinh thành, khi bà bị ngăn đón ở cửa thành, Dương Liễu cũng không dám nói ra việc Vân Đông chính là Vĩnh Gia quận chúa, chỉ sợ mang đến phiền toái cho bọn họ.
Nhất là khi vị quan ở cửa thành kia luôn miệng nói bắt cướp biển gì đó, vừa thấy mặt đã kêu đánh kêu giết, cũng không biết có bối cảnh gì.
Vân Đông tuy là quận chúa, nhưng suy cho cùng cũng không có bối cảnh gì lớn, là tự bản thân từng bước từng bước một đi lên, Dương Liễu lo lắng bà sẽ gây thù chuốc oán.
Cho nên lúc sau bà mới lén tìm một tên quan binh, bảo hắn đến hẻm Hợp Thái báo tin, cũng chỉ nói địa chỉ, chưa nói thân phận. Đợi đến lúc quan binh kia nói rõ tình huống với Vân Đông, trong lòng Vân Đông nắm chắc rồi, thì khi đón bọn họ mới có chuẩn bị và có kế sách ứng phó.
Nhìn thái độ của Thiệu Thanh Viễn đối với Thái Văn Khiêm, Dương Liễu mới hiểu được bản thân mình có lẽ đã lo xa quá rồi.
Thiệu Thanh Viễn không ngờ trong lòng Dương Liễu lại nghĩ như vậy, nhất thời dở khóc dở cười, lại cảm thấy có chút ấm áp.
Đái phu nhân chắc chắn đã nói cho bà những thứ khác, ví dụ như Tần Văn Tranh ở kinh thành, Dịch Tử Lam lại là quận vương gia, thân phận của Vân Đông không thấp cũng không cần quá lo lắng điều gì. Nhưng làm mẹ thì luôn nghĩ đến hoàn cảnh của con gái con rể của mình trước tiên.
Bản thân Thiệu Thanh Viễn cũng sắp làm cha, tâm tình của người làm cha mẹ, hắn cũng có thể hiểu được phần nào.
Hắn không nói gì, rất nhanh xe ngựa đã tới hẻm Hợp Thái .
Trong ngõ nhỏ cũng có không ít người vừa vặn kết thúc công việc quay trở về nhà, nhìn thấy một đoàn người quy mô lớn như thế, đều kinh ngạc dừng bước chân nhìn qua.
Chỉ thấy mấy cỗ xe ngựa dừng ở cửa lớn của Thiệu phủ, thế thì lại cảm thấy không có việc gì quá kỳ lạ rồi.
Thiệu phủ có Vĩnh Gia quận chúa và Thiệu đại nhân ở, thường xuyên có quan lại quyền quý đến tìm bọn họ đấy thôi.
Cố Vân Đông vẫn ngồi chờ ở bên trong nhà chính, thấy Đồng Thủy Đào kích động chạy vào, mặt mũi tràn đầy vui mừng hét lên: "Tiểu thư, tiểu thư, phu nhân và Tam tiểu thư đến rồi kìa."
Mới đầu Cố Vân Đông còn không kịp phản ứng, sau khi nghe rõ và phản ứng lại, cô đột nhiên mở to hai mắt nhìn: "Muội nói sao? Mẹ ta cũng tới rồi?"
"Đúng vậy, đến rồi đấy, hiện tại bọn họ đang xuống xe ngựa, đi vào ngay đây." Đồng Thủy Đào vô cùng hưng phấn đáp.
Khóe miệng Cố Vân Đông vui vẻ cong lên, cô vội vàng đứng lên: "Ta đi xem."
"Muội đỡ tiểu thư."
Đồng Thủy Đào vội vàng đi đến bên người, đỡ lấy tay của Cố Vân Đông rồi cả hai bước ra bên ngoài, mới vừa đi đến trong sân, đã thấy Dương Liễu và Khả Khả đang đi tới.
"Ai u, con ra đây làm gì? Mau ngồi xuống, mẹ không cần con đón." MAyy dich
Khả Khả cũng nhanh chóng lao đến, nhưng khi cô bé chạy đến trước mặt Cố Vân Đông thì đột nhiên phanh bước chân lại, con ngươi tròn xoe chớp chớp, mặt mũi tràn đầy sự hiếu kỳ, vừa mừng vừa ngạc nhiên nhìn bụng của cô.
Sau đó Khả Khả ngẩng đầu, nắm lấy tay Cố Vân Đông, giòn giã gọi một tiếng: "Đại tỷ."
Cố Vân Đông sờ đầu của cô bé, hơi kích động: "Mẹ, Khả Khả, sao hai người đến đây?"
Dương Liễu đi qua đỡ cô đi vào trong: "Con có thai, đương nhiên mẹ phải tới, đến khi sinh, nếu con sợ hãi thì làm sao? Mẹ ở cạnh con, có chuyện gì, con có thể nói với mẹ, mẹ cũng có thể nói cho con biết vài chuyện về phụ nữ khi mang thai sinh con."
Hốc mắt của Cố Vân Đông nóng lên, ấm áp, sau khi mang thai, cảm xúc của cô trở nên khá mãnh liệt.
Tuy bên cạnh cô luôn có Thiệu Thanh Viễn ở cùng, cũng có ma ma kinh nghiệm phong phú và bằng hữu chia sẻ kinh nghiệm. Nhưng mẹ cô đến, cảm giác này rất khác biệt.
Thực tế khi nghe được Dương Liễu nói những lời này, Cố Vân Đông đột nhiên cảm thấy, cô không còn sợ gì nữa rồi.
Cố Vân Đông được đỡ ngồi lên ghế, cười đến mức mắt híp lại thành một đường thẳng: "Mẹ, mẹ thật tốt."
Khả Khả vội vàng kéo tay của cô lại: "Đại tỷ, còn muội thì sao?"
"Muội cũng tốt."
Khả Khả cảm thấy mỹ mãn ngửa đầu cười.
Cố Vân Đông nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Khả, ngay sau đó cô hỏi Dương Liễu: "Vì sao chỉ có hai người đến đây? Cha và Vân Thư đâu ạ?"
"Cha con và Vân Thư vốn muốn đi theo đến đây, nhưng ta không cho, qua năm sau họ còn phải tham gia khoa cử, đi lúc này sẽ mất nhiều thời gian."
Khả Khả ở một bên cạnh gật đầu liên tục: "Đúng, cha còn chưa đi đã bị mẹ mắng trở về. Nhị ca còn nói dứt khoát đợi năm sau mới đi tham gia kỳ thi đồng sinh, nhưng sau khi suy nghĩ một đêm, nhị ca tự mình nghĩ thông, quyết định sau khi thi xong lại đến kinh thành."
Nói đến việc này, Khả Khả cảm thấy rất may mắn vì bản thân không cần tham gia thi cử.
Cho nên, cô bé mới có thể đến đây nhìn cháu ngoại trai ra đời.
Cố Vân Đông nghe thế thì dở khóc dở cười: "Mẹ làm rất đúng, cha cũng chờ ba năm rồi, lần này nếu bỏ lỡ, còn phải đợi thêm ba năm. Dù sao nếu cha thi trúng cử nhân, tiếp theo đó cũng phải vào kinh tham gia thi hội, rất nhanh có thể gặp được thôi."
Dương Liễu gật đầu: "Mẹ cũng nói như thế, cha con còn cáu kỉnh với mẹ. Chính cha con muốn tham gia khoa cử sớm một chút, tương lai làm chỗ dựa cho con, còn nói bản thân mình bây giờ không đuổi kịp con rồi. Đã như thế, càng phải quý trọng cơ hội lần này. Người cũng lớn như vậy rồi, không hiểu chuyện chút nào cả. Cha con cũng không nghĩ, nếu lỡ mất kỳ thi này, con mà biết được còn có thể an tâm sao? Con cũng phải chút ý chăm sóc, dưỡng thai đấy, nếu bởi vì chuyện này mà lo lắng trong lòng thì mọi lỗi lầm đều thuộc về cha con hết."
Cố Vân Đông gật đầu thật mạnh: "Mẹ nói đều đúng."
Dương Liễu cũng gật đầu, thuận tay lấy ra hai phong thư.