Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1046 - Chương 1046. Nhờ Nàng Giúp Một Việc

Chương 1046. Nhờ nàng giúp một việc Chương 1046. Nhờ nàng giúp một việc

Chương 1046: Nhờ nàng giúp một việc

Cố Vân Đông sững sờ, rồi nghe Dương Liễu nói: "Cha con và A Thư tuy không tới, nhưng đều viết cho con một phong thư dày đặc, lát nữa con cầm về đọc thật kỹ."

Cố Vân Đông vuốt trán, cô biết ngay mà.

Cô cất kỹ hai bức thư, định một lát trở về phòng lại mở ra nhìn xem.

"Đúng rồi, mẹ, ở cửa thành lúc nãy mẹ gặp phải chuyện gì vậy? Không phải tướng công đã đi đón hai người sao? Chàng ấy đâu rồi?"

Dương Liễu chỉ chỉ ra bên ngoài: "Hắn ở bên ngoài kìa, dọc đường đi may mắn có tiêu sư ở tiêu cục, với cả một ít hộ vệ mượn từ Đái tri phủ, hiện giờ đã đến kinh thành, Thanh Viễn đang sắp xếp nơi ở cho bọn họ, chờ thêm ít hôm, lại để bọn họ quay về phủ Tuyên Hòa."

Bà cười tủm tỉm nói, chỉ là không hề nói gì về chuyện xảy ra ở cửa thành.

Cố Vân Đông thấy thế cũng không hỏi thêm, lúc sau cô lại hỏi Thiệu Thanh Viễn cũng được.

Cố Vân Đông nhanh chóng nói sang chuyện khác, cô hỏi bà về tình hình trên đường: "Trên đường đến đây có thuận lợi không ạ?"

"Thuận lợi cả, nhiều người bảo hộ chúng ta như vậy, hơn nữa cũng không đi nhanh, buổi tối khi nghỉ ngơi đều tìm khách điếm hoặc thôn xóm để dừng chân, mẹ và Khả cũng không ốm đúng không?"

Cố Vân Đông bật cười: "Sao con nhìn thế nào cũng thấy gầy đi thế?"

"Mẹ thấy con mới gầy đấy, không phải mang thai sao? Nhìn chỉ thấy bụng lớn hơn thôi?"

"Con không sao, bên cạnh con có đại phu rất có bản lĩnh, mỗi ngày chàng đều bắt mạch nhiều lần cho con, nói mạch đập có lực, đứa bé trong bụng cũng rất khỏe mạnh, mẹ cứ yên tâm đi."

"Vậy là tốt rồi."

Mẹ con ba người nói chuyện với nhau, người hầu nói cơm tối đã chuẩn bị xong.

Lúc này Cố Vân Đông giữ Dương Liễu lại: "Mẹ, chúng ta ăn cơm trước đi, đoạn đường này mọi người cũng mệt mỏi rồi, ăn xong tắm rửa ngủ một giấc, có chuyện gì, đợi buổi sáng ngày mai rồi nói tiếp."

"Được." Dương Liễu quả thật cũng mệt mỏi rồi, tuy bà còn có rất nhiều lời muốn nói với Cố Vân Đông, nhưng bà cũng biết bây giờ không phải lúc thích hợp.

Một đám người ra phòng khách, không bao lâu Thiệu Thanh Viễn cũng về.

Đồ ăn được chuẩn bị vô cùng phong phú, trước kia khi Cố Vân Đông nghe nói có người từ phủ Tuyên Hòa đến, tuy không đoán được là mẹ của cô hay ai đến, nhưng xem chừng chắc hẳn là người quen biết, nếu không cũng sẽ không biết rõ địa chỉ nhà bọn họ.

Đã là thân thích bằng hữu, Cố Vân Đông sớm đã cho người chuẩn bị món ngon chiêu đãi.

Dương Liễu nhìn thấy thức ăn trên bàn đều là món ăn ở phủ Tuyên Hòa, trong lòng bà mềm nhũn.

"Mẹ, ăn nhiều một chút, đêm nay ăn món ở quê chúng ta, ngày mai con lại cho người làm món ăn ở kinh thành này, mẹ sẽ thích đấy." MAyy dich

Khả Khả gặm đùi gà, nghe thấy vậy ngẩng đầu, nhanh chóng nói: "Muội chắc chắn sẽ thích."

Cố Vân Đông buồn cười: "Đương nhiên muội sẽ thích, muội không có món gì không thích ăn cả."

Khả Khả gật gù đắc ý, vui vẻ nói: "Đó là vì muội không kén ăn."

Cô bé nói xong thì cúi đầu gặm đùi gà tiếp.

Cố Vân Đông lại cho người múc thêm một chén canh cho Khả Khả, bảo Khả Khả từ từ ăn.

Đợi đến lúc mọi người ăn xong, cô lại nói Đồng Thủy Đào dẫn hai người Dương Liễu vào phòng nghỉ ngơi.

Chuyến này đi theo Dương Liễu đến đây, còn có Lữ Hồng Tú và thím Ngưu mẹ của nàng, đặc biệt đi để chăm sóc Dương Liễu và Khả Khả trên đường, lúc này cũng đã ăn cơm xong, vừa vào phòng sắp xếp hành lý.

Dương Liễu còn mang theo không ít thứ, đều là những món mang từ phủ Tuyên Hòa, lúc này tất cả những thứ ấy đều được sắp lại bỏ vào phòng bếp, nhà kho hoặc trong phòng ngủ của bà.

Chờ sau khi đưa Dương Liễu và Khả Khả về phòng, Thiệu Thanh Viễn đỡ Cố Vân Đông ra ngoài, lúc này cô mới hỏi: "Ở cửa thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người gặp phiền toái sao?"

"Không tính là phiền toái, nhưng có một chuyện muốn nhờ nàng giúp."

Cố Vân Đông dừng bước, kinh ngạc quay đầu: "Nhờ thiếp giúp đỡ? Giúp gì?"

Thiệu Thanh Viễn kể lại chuyện ở cửa thành, Cố Vân Đông càng nghe lông mày càng thêm nhíu chặt: "Cho nên Thái Văn Khiêm này muốn dùng cách khác để lừa gạt mẹ thiếp, còn cố tình dùng dao để đe dọa muội muội?"

"Coi như là oan gia ngõ hẹp, chuyện bà ngoại còn chưa tính sổ với mẹ hắn. Trái lại hắn lại tìm đến chúng ta gây sự." Thiệu Thanh Viễn cười lạnh: "Lúc trước không phải nàng từng nói phu nhân của Triệu tư lệnh cứ ba năm hôm lại đến trà các uống trà nghe hát sao? Quay đầu tìm Hạ ma ma nói chuyện, nói bà ấy kể hết mọi chuyên của Thái Văn Khiêm ra."

Cố Vân Đông đã hiểu, cô gật đầu: "Được, giao cho thiếp. Dám gây khó dễ cho mẹ thiếp, để xem thiếp xử lý hắn thế nào."

Thiệu Thanh Viễn xoa xoa đầu cô, hai người đi về phòng.

Thật ra Thiệu Thanh Viễn cũng đã nghĩ đến việc trực tiếp đi tìm Triệu tư lệnh, nhưng nếu như vậy sẽ rất dễ tạo ấn tượng không tốt với Triệu tư lệnh.

Đám quan binh ở cửa thành đều do hắn quản lý. Quản lý không tốt lại còn chống lại Thiệu Thanh Viễn, hôm khác Thiệu Thanh Viễn lại tìm đến cửa. Chẳng phải tương đương với ép buộc hắn sao?

Thông qua phu nhân của Triệu tư lệnh ngược lại hợp lý hơn. Như vậy cũng tế nghị hơn.

Ngày hôm sau sau khi Cố Vân Đông thức dậy nói Đồng Thủy Đào đi đến trà các, dặn nàng nói rõ mọi chuyện.

Đồng Thủy Đào nhanh chóng đến cửa hàng thương lượng với Hạ ma ma. Đợi đến buổi chiều hôm đó, quả nhiên Triệu phu nhân đã đến, Hạ ma ma chọn đúng thời cơ cố ý đứng thăm dò ở cửa ra vào nửa giờ đồng hồ. Cho đến khi phu nhân kia cảm thấy có chút kỳ lạ nên đã hỏi bà ấy chuyện gì xảy ra.

Bà ấy mới nói vốn Cố chủ nhân có việc đến đây. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc Du tẩu tử hàng xóm của Thiệu gia ở ngõ Hợp Thái nói: "Cố chủ nhân hôm nay có lẽ không đến đâu, người nhà của Cố chủ nhân tới thăm.”

Hạ ma ma ra vẻ kinh ngạc: "Người nhà Cố gia đến đây? Lúc nào? Là ai đã đến?"

"Mẹ và muội muội của Cố chủ nhân đến lúc chập chiều hôm qua."

“Sao trước đó không nghe Cố chủ nhân nói đến?”

"Cô chủ cố cũng không biết, mấy người Cố phu nhân đến đột xuất, không kịp báo tin đã trên đường đến rồi. Cũng bởi vì vậy nên hôm qua ở cửa thành mới bị tiểu Thái đại nhân cho là người khả nghi nên đã dẫn quan binh đến cản lại. Còn nói bọn họ lai lịch không rõ nên khả nghi. Ngài nói xem hai mẹ con họ yếu đuối mỏng manh như vậy tại sao lại trở thành người đáng ngờ cơ chứ? Còn không phải có mục đích khác sao? Nếu không phải có người đến báo tin cho Thiệu đại nhân, Thái đại nhân đó còn muốn nhốt bọn họ vào đại lao. Thiệu đại nhân vừa đi đến cổng thành đúng lúc nhìn thấy Thái đại nhân kia rút kiếm dọa giẫm Cố tiểu muội. Lúc đó Thiệu đại nhân đã đánh nhau với Thái đại nhân."

"Còn có chuyện này sao? " Vẻ mặt của Hạ ma ma có vẻ hoảng hốt.

"Đúng vậy, lúc đó ở người cửa thành cũng không ít. Ta còn nghe nói sau khi Thiệu đại nhân đưa Cố phu nhân về nhà Cố chủ nhân suýt nữa thì động thai khí, tức giận vô cùng. Cho nên hôm nay không đến, một là vì ở nhà bồi mẹ và muội muội, hai là đoán chừng muốn ở nhà dưỡng thai."

"Tên Thái đại nhân này là người thế nào? Những quan binh ở cửa thành đó không phải bắt hải tặc sao? Hải tặc là nam tử, sao hắn lại giữ hai mẹ con họ. Ma ma ngài nói xem rốt cuộc bọn hắn muốn bắt hải tặc hay định làm gì?"

“Được rồi, những chuyện này chúng ta không nên hỏi nhiều, đi làm việc đi.”

Bình Luận (0)
Comment