Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1047 - Chương 1047. Những Chuyện Ở Phủ Tuyên Hoà.

Chương 1047. Những chuyện ở phủ Tuyên Hoà. Chương 1047. Những chuyện ở phủ Tuyên Hoà.

Chương 1047: Những chuyện ở phủ Tuyên Hoà.

Hạ ma ma đuổi Du tẩu tử tiếp tục đi làm việc, rồi cũng quay người đi vào đến phía trước bàn. Liếc mắt nhìn Triệu phu nhân đang ngồi bên cửa sổ mặt cau mày có dường như đang suy nghĩ gì đó.

Không lâu sau đó Triệu phu nhân rời đi, so với lúc trước thì về sớm hơn nửa giờ.

Đến ngày hôm sau, nghe nói Thái Văn Khiêm đã bị cắt chức, mà người thay vị trí của hắn lại là Nhiếp Thông.

Lúc trước Nhiếp Thông chỉ là người phụ trách điều tra ở ngoài thành, bây giờ được làm trong kinh thành mỗi ngày đều có thể về nhà.

Đương nhiên những chuyện này sẽ nói sau.

Lúc này Cố Vân Đông đang ngồi cùng Dương Liễu trong phòng khách ăn điểm tâm. Hai mẹ con họ đang nói về chuyện đã xảy ra ở phủ Tuyên Hoà.

"Từ sau con đi, bọn ta đã dẫn theo mấy người bên ngoại trở về. Ngoài ông bà ngoại và Dương Hạc còn có bà vú Tôn thị. Sau khi nàng uống hết thuốc mà Thiệu Thanh Viễn đưa thì sức khỏe đã dần hồi phục, sau đó đến tìm Dương Hạc. Nghe nói Dương Hạc phải rời đi, Tôn thị cũng muốn rời đi, bà cũng một thân một mình ở huyện An Nghi, người duy nhất khiến bà ấy lo lắng là Dương Hạc."

Cố Vân Đông đưa một chiếc bánh bao cho Dương Liễu: "Ông ngoại bà ngoại đều khoẻ chứ ạ?"

"Khoẻ, bọn ta trở về phủ Tuyên Hoà rất chậm, sau khi đến phủ Tuyên Hoà bọn họ đã thuê một căn nhà ở con đường mà đại cô con từng ở. Thung Tử cũng đã đến kinh thành. Bọn họ ở căn nhà trống chưa có người thuê đó, cha con ở thư viện Thiên Hải có một danh ngạch đề cử nên đã đề cử Dương Hạc vào học, bây giờ cũng đã dần ổn định. Cha con nói lúc trước là do Dương Hạc bị châm trễ, bây giờ có thể ổn định học hành, nhiều nhất trong hai năm là có thể làm thí sinh thi Đồng khảo."

Cố Vân Đông dừng tay, lại là con phố đó? Cô biết hơn phân nửa người ở đó rồi.

Nghe nói giá nhà ở con phố đó đang dần tăng lên.

"Đúng rồi, tiểu thúc của con đã viết một cuốn sách, đưa cho người ở cửa hàng sách in ra, dùng phương pháp in sách mà con đã làm ra đó. Tiểu thúc con có chút thiên phú kể chuyện, cuốn sách đó giờ đây rất được ưa chuộng nữa, lần đầu in không đủ bán, lại in thêm. Tiểu thúc của con kiếm được trên trăm lượng bạc. Bọn họ định chuyển đến phủ Tuyên Hoà ở."

Ở phủ thành dù sao thì cũng thuận tiện hơn, hơn nữa mấy người thân đều ở phủ thành. Tuy nói quê quán ở thôn Vĩnh Phúc, nhưng thật sự cũng có chút hiu quạnh.

Về phần nhà ở quê thì có thể đem cho thuê.

Thôn Vĩnh Phúc lúc này không giống ngày xưa Cố gia có một phân xưởng, khách tới lui cũng không ít. Sau khi làm ăn được một thời gian, phân xưởng của Cố gia cũng không cần phải tự đi vận chuyển hoa quả nữa. Nhà vườn sẽ trực tiếp đưa đến đây.

Có qua có lại, như vậy chẳng phải đã tạo thành một vòng buôn bán rồi sao? Còn có một số người lân cận, thậm chí mọi người trong thôn Vĩnh Phúc cũng bắt đầu làm ăn.

Thôn Vĩnh Phúc bắt đầu náo nhiệt hơn, trước đó Cố Vân Đông đã cho Cố đại cô một ý kiến là cho thuê căn nhà đó.

Nhà của Cố đại cô và Cố tiểu thúc vẫn còn mới, không rộng lắm nhưng sạch sẽ lại thuận tiện. Những vị khách thương gia hoặc là nhà vườn đến thôn Vĩnh Phúc có thể nghỉ chân một chút.

Cố đại cô nhờ Hạ gia trông nom, đến lúc đó đưa cho họ một chút tiền công.

Đến nay Cố tiểu thúc cũng vậy. Như vậy cũng có thể kiếm được thêm chút ít.

Cố Vân Đông nghe đến Cố tiểu thúc viết sách thì cảm thấy rất bất ngờ và vui mừng: "Sách của tiểu thúc ra rồi sao? Mẹ, mẹ có đem tới không?"

Đương nhiên Dương Liễu có mang theo rồi, từ hôm qua dọn dẹp đồ đạc bà đã đưa vào phòng cho cô, chỉ có điều Cố Vân Đông vẫn chưa kịp xem.

Tối hôm qua cô chỉ đọc hai bức thư mà cha cô và Vân Thư viết.

Cha cô còn đỡ, tuy cũng viết lưu loát mấy trang giấy, nhưng không nói nhảm. Đưa ra một chút đề xuất, dặn dò vài việc, nói rõ nguyên nhân mình không thể đến, vô cùng tình cảm.

Nhưng Vân Thư lại không giống, thằng bé từ trước tới giờ toàn nói những lời thừa thãi, số lượng trang nhiều gấp đôi Cố Đại Giang thì không nói, chữ viết lại còn nhỏ.

Cố Vân Đông cảm thấy rất cố sức, cuối cùng là Thiệu Thanh Viễn đọc cho cô nghe.

Tuy ồn ào, có một số câu lại không hiểu, nhưng rất ấm lòng.

Cố Vân Đông thậm chí còn cảm nhận được đứa con trong bụng đạp nhẹ hai cái. Làm cho cô không khỏi vui mừng, cuối cùng trực tiếp cùng Thiệu Thanh Viễn xoa bụng nói chuyện.

Lúc này nghe mẹ nói vậy, Cố Vân Đông nói Đồng Thủy Đào đi lấy cuốn truyện đến đây.

Nhìn thấy trang bìa, Cố Vân Đông có chút ngạc nhiên.

Khả Khả đã ăn xong, nhìn thấy thì ngó đầu qua xem, chỉ lên hình ảnh trên trang bìa nói: "Đây là cha vẽ , sau đó dượng cả đã khắc nó rồi in, có phải rất đẹp không?"

Trên trang bìa được in hình ảnh của một nam tử, cô đã đọc qua bản thảo của Cố Tiểu Khê, biết rõ nhân vật chính là nam tử vô cùng phong độ. Từng bước từng bước từ một nhân vật nhỏ trở thành một cao thủ.

Cho nên trên bìa truyện là một nam tử, trong tay cầm kiếm, nghiêm nghị chính khí, phong độ nhẹ nhàng.

Nhưng vô cùng đẹp trai.

Tiểu thúc của cô rất có ý tưởng nha, phải biết rằng hiện tại các cuốn truyện đều có trang bìa rất đơn giản, chỉ viết tên truyện lên đó.

Quyển truyện này của tiểu thúc khi in ấn ra chỉ cần một trang bìa cũng đủ thu hút người khác.

Cố Vân Đông mở ra xem vài trang, thật ra cô đã xem qua bản thảo, chỉ có điều giờ đây nội dung đã phong phú hơn nhiều, câu cú cũng mượt hơn, đầy đủ nhân vật hơn. Văn phong hoàn thiện hơn, hành văn cũng tốt hơn.

Không thể tưởng tượng được chưa đến một năm, tiểu thúc đã tiến bộ như vậy.

Sau khi cô xem xong cuốn truyện. Con mắt chao đảo nhìn Thiệu Thanh Viễn nói: " Cuốn truyện này thực sự rất hấp dẫn, thiếp cảm thấy có thể sẽ rất nổi tại phủ Tuyên Hoà, cũng có thể là kinh thành nữa. Phía phủ Tuyên Hoà in ấn không đủ trong thời gian ngắn không ai dám mang nhiều số lượng sách đến kinh thành bán. Không bằng chúng ta in hẳn một lô, để lại một chút ở trà các cho mọi người đọc?"

Thiệu Thanh Viễn rất đồng ý: " Đúng lúc chúng ta đang có một bản in, đặt người ta điêu khắc một bộ, có thể dùng ngay lập tức.”

"Tìm đồ đệ của thợ mộc Bàng, Bàng Thuận đi." Thợ mộc Bàng hôm nay rất bận rộn, chưa chắc đã có thể đến được.

Thiệu Thanh Viễn cầm cuốn truyện: "Việc này để ta xử lý."

"Chờ sau này tiểu thúc nổi rồi, cũng có thể sẽ thành danh nhân."

Dương Liễu nghe thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, bà chỉ đơn thuần mang cuốn truyện ra cho con gái xem, không nghĩ rằng ở kinh thành cũng có thể được xuất bản.

Chuyện này nói thế nào đây nhỉ? Không hổ là trong ba năm ngắn ngủi có thể khiến chuyện làm ăn phát triển đến kinh thành.

Bà bật cười lắc đầu, cúi đầu tiếp tục ăn.

Sau khi Dương Liễu đến đây, tâm trạng của Cố Vân Đông đã tốt hơn. Cô giới thiệu với bà ấy tất cả hạ nhân trong nhà. Rồi dẫn Dương Liễu đi ra ngoài dạo phố.

Thiệu Thanh Viễn còn chưa kịp can ngăn. Dương Liễu đã dừng hết các kế hoạch của Cố Vân Đông.

Bình Luận (0)
Comment